Bà Lý ngồi trước hiên nhà phe phẩy cái quạt nan.
Mùa này nóng quá, nóng tới cái mức chẳng có ngọn gió nào thổi ngang qua nhà bà. Cây cối ngoài vườn cũng héo rũ héo rã, gì đâu mà nó nực nội, nó khó chịu bức rứt mà đổ mồ hôi khắp người.
"Má, con đi chơi nha".
Là tiếng của thằng hai Lúa, hắn ta dắt chiếc xe đời mới mà ông Thương mới sắm ra sân. Lấy khăn mềm lau chùi kĩ càng cái xe ấy giống như bảo bối, còn như thằng thần kinh mà nói chuyện một mình với cái xe đó nữa chứ.
Nhắc tới đứa con này là bà thấy bực, tính ngó lơ hắn rồi nhưng cái điệu bộ ấy khiến cho bà tức điên. Con với chả cái, chẳng làm được gì ra hồn, cứ đi chơi là giỏi thôi.
"Mày định đi đâu nữa? Việc nhà đăng đăng đê đê mà cứ thích bỏ đi chơi thôi".
"Con đi qua thị trấn, tính uống cà phê với bạn chút rồi con về. Thưa má con đi!".
Cái quạt nan phóng thẳng về phía hắn, khiến cho Lúa hết hồn mà né không kịp. Hắn ta làu bàu khó chịu.
"Sao má cứ đánh tui hoài vậy? Con Út cũng đi suốt ngày mà má có thèm đánh nó đâu, nhà có thằng con trai mà tối ngày đυ.ng cái là chửi tui. Thiệt là..."
"Sao mày không tự ngẫm nghĩ lại tại sao tao hay chửi mày, lúc nào mở miệng ra cũng là hai tiếng đi chơi chứ có tiếng nào có cái chữ "đi mần" đâu. Con Lụa nó có việc làm ổn định, cơ quan thấy nó đi làm xa nên cho nó về đây làm việc. Nhưng ít ra người ta cũng có việc làm, nó biết đi kiếm tiền để nuôi sống bản thân chứ không giống như mày. Mấy đám ruộng nhà này mày tính bỏ đó cho cỏ mọc chơi hả? Rảnh rỗi thì phụ tao coi sóc mấy cái ruộng lúa đi con, nhà ruộng cò bay thẳng cánh, đất rộng mênh mông mà mày cứ bỏ giống như là đất hoang vô chủ vậy".
"Có người làm mà má, nhà mình giàu thiếu chi chút tiền thuê người dọn cỏ đâu".
Bà Lý ôm ngực mình, thở dốc : "Tiền ít tiền nhiều gì nó cũng là tiền, chứ đâu phải là mớ giấy lộn mà muốn mướn người làm mướn. Mày cũng phải biết tiết kiệm cho cha má chứ, cứ suốt ngày đâm đầu vào cái đám bạn lông bông bên thị trấn mà hư hết người. Suốt ngày chỉ lười biếng, đặt hàng trên mạng là giỏi".
Lúa chịu hết nổi, hắn cứ mặc nhiên phóng xe ra khỏi nhà. Để lại sự khó chịu cho má mình, hoàn toàn chẳng nghĩ gì đến mọi người xung quanh cả...
*
*
*
Trời chạng vạng tối, Điệp Khoa về đến nhà với cái thân mệt mỏi. Bữa nay cậu đón một chuyến đò sang bên kia, vào chợ thị trấn để bán hàng. Trộm vía bánh hết nhanh hơn là khi bán ở đây, mấy bà mấy cô ai cũng khen bánh cậu bán vừa ngọt vừa ngon. Loại bánh nếp nhân ngọt người ta càng ăn càng thích, thậm chí còn đặt hàng nhiều nữa chứ.
Nhưng mà cứ bán buôn kiểu này thiệt sự không ổn chút nào... Bà Năm vừa gặp cậu, bà ấy nói rằng gia đình sắp chuyển lên Sài Gòn sống rồi. Không biết thời gian sắp tới thiếu niên phải lấy mối bánh ở chỗ nào để đem bán nữa.
Nhìn ra phía cửa sổ phủ một màn đêm tối, và ánh đèn lấp lóe của những người đi mò cua bắt ốc vào ban đêm đang soi sáng một phần bờ ruộng. Mùi lúa trổ đòng đòng ấp ôm giọt sữa ngọt ngào chui tọt vào trong thính giác, càng làm người ta thấy buồn hơn.
Thật chán quá đi, có lẽ ký ức còn sót lại của nguyên chủ đang cảm thấy rất nhớ bà của mình. Trong lòng Điệp Khoa trào dâng sự cô đơn khó tả.
Ước gì bà còn sống nhỉ?
"Nghe đâu bên nhà Thương Lý đang tìm người làm đất thuê, tôi cũng muốn làm lắm chứ nhưng ngặt nổi nhà đông con quá. Chăm lo cho mấy đứa con thì lấy đâu ra thời gian mà đi tới nhà ông bà đó".
"Lương cao lắm nha, được thưởng lương tháng với lại lương cuối năm nữa".
Là cuộc đối thoại giữa hai ông chú đi bắt ếch ban đêm, Điệp Khoa như đang có thêm hy vọng mới. Hay là mình thử xin việc nhà đó xem sao?
*
*
*
"Ông liệu mà dạy thằng con quý tử của ông kìa, nó suốt ngày làm tôi tức chết thôi. Có ngày á hả, ông đi làm ở nhà tôi tức vì nó rồi chết lúc nào không hay đó".
Người phụ nữ ngồi trên tấm phản, nằm ra đó để cho Lụa truyền nước biển. Ông Thương ngồi gần đấy uống trà, mồm vẫn cãi lại liên tục.
"Con hư tại mẹ, ông bà ta nói đâu có sai. Nó ở nhà với bà từ nhỏ tới lớn vậy nên đâu có đổ thừa tôi được chứ, hai mẹ con của bà cứ nghĩ cái nhà này là cái mỏ vàng chắc. Đào hết ngày này qua ngày khác, lỗi dạy dỗ thằng hai là do bà".
"Còn mở miệng ra nói câu đó được với tôi nữa ư? Là ai, là ai nói với tôi nhà này phúc lớn lắm mới sinh được quý tử nên có cái gì thì phải đắp ứng cho nó . Là ai mỗi lần xe ra mẫu nào mới là ngay lập tức đập một cục tiền to chà bá để chở ghe mang về tận nhà? Là ai nói nó không cần phải học nhiều, vì trước sau gì nó cũng thừa hưởng cái gia tài này nên dung túng để cho nó nghỉ học giữa chừng? Là ông đó, đừng có quên chuyện quá khứ à nhe".
"Thôi, tía má đừng có cãi nhau nữa mà. A, anh hai về rồi". - Lụa nhanh chóng giải quyết sự cãi vã này khi nhận ra tiếng xe quen thuộc đang dừng trước cổng, cô mang dép vào rồi chạy thật nhanh ra ngoài mở cửa cho Lúa, lúc này cả người toàn là mùi rượu.
Lúa mặc cái áo đỏ có hoa văn là mấy đốm tròn, đầu tóc bù xù giống như vừa mới đánh nhau xong. Hắn lúc này nhìn vừa hài vừa ngớ ngẩn. Mặt mũi đỏ bừng, hơi thở toát ra toàn là mùi rượu bia. Nhìn lại chiếc xe đang đậu trước sân, mọi người trong nhà lại phát hiện ra trên chiếc xe dính toàn là bùn đất.
"Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, cái thằng quỷ sứ này mày đi đâu vậy hả? Đi đâu mà cả người dính đầy bùn, rồi cái xe đó nữa.... Mày lủi xuống mương hả?"
Hắn đâu thèm trả lời lại câu hỏi của ba Lý, cứ như thế mà nằm vật ra giữa nhà. Thật là hết chịu nổi rồi!
"Anh hai, dậy vô phòng ngủ đàng hoàng coi. Ngủ trước bàn thờ gia tiên vậy mà coi được hả, dậy giùm coi..."
Người đàn ông bầy hầy vẫn nằm im đó, há mồm ngáy o o. Bỏ lại là sự khó chịu của cả nhà khi lại có đứa con hư hỏng như thế.