Hiện tại Lam Tiểu Song là thϊếp thân thị nữ của Dịch Vân Hiên, chỉ có thời điểm Dịch Vân Hiên ra ngoài Tiểu Song mới có thẻ nhàn nhã một chút, chỉ cần hắn ở trong phủ thì nàng không có lúc nào nghỉ ngơi, nhưng Tiểu Song luôn luôn nghe lệnh hắn, từ khi phụ mẫu nàng ngã xuống nàng liền rũ bỏ thân phận thiên kim tiểu thư trước kia, an an phận phận làm một người hạ nhân.
Mấy tháng trôi qua, nhờ vào tính cách nhu thuận hiểu chuyện, trong phủ cũng có rất nhiều người yêu thích nàng.
Thế nhưng nàng càng an phận càng khiến Dịch Vân Hiên không cao hứng, vẫn thường xuyên tìm đến nàng hành hạ.
"Tiểu Song, nhị phu nhân tìm ngươi." Tiểu Linh vào trong viện, nói với Tiểu Song.
Người mà Tiểu Linh nói đến kêu Tôn dung, là thị thϊếp của Dịch Vân Hiên, nghe nói đã được Thái Hậu hứa hôn, cha của nàng là thị lang Bộ Hộ, diện mao cũng ưa nhìn, chỉ là tính tình e lệ, khiến Dịch Vân Hiên vẫn luôn xa lánh nàng.
"Tìm ta? Có chuyện gì sao?" Lam Tiểu Song kinh ngạc hỏi.
"Ta cũng không biết, nhưng ta đoán, quá nửa là muốn thưởng cho ngươi một chút đồ vật, để ngươi trước mặt chủ tử nói tốt về nàng một chút!" Tiểu Linh trầm tư suy nghĩ.
Tiểu Song rất nhanh đã tới chỗ nhị phu nhân, được một tiểu nha hoàn đưa vào, nàng biết nha hoàn này tên Nghênh Xuân.
Nghênh Xuân vừa thấy Tiểu Song, cao hứng nói.
"Tiểu Song ngươi đã tới, phu nhân chờ ngươi đã lâu."
Tiểu Song vừa đi vào đã thấy nhị phu nhân Tôn Dung đang ngồi thêu đồ, nhìn thấy nàng liền buông đồ vật trong tay xuống.
"Tiểu Song tới đây, ngồi xuống đi!" Nhị phu nhân ôn nhu cười nói.
"Phu nhân, không cần, nô tì đứng cũng được, ngươi có gì cứ việc phân phó!" Lam Tiểu Song thấy Tôn Dung khách khí như vậy, tâm tình cũng thở ra một hơi.
"Cũng không có việc gì, chỉ muốn muốn hỏi ngươi một chút, Vương gia gần đây có chuyện gì không?" Nhắc tới Dịch Vân Hiên, Tôn Dung lông mi liền nhăn lên, hiện ra dáng vẻ ưu sầu, hắn đã lâu không có tới nơi này, mà nàng lại không dám đi tìm hắn, trước kia nàng cũng có đi tìm hắn, nhưng lại khiến hắn không cao hứng, từ đó đến giờ nàng liền ở lại nơi này chờ hắn, dù trong lòng có muốn nhưng không được hắn cho phép, nàng cũng không dám đến chỗ hắn.
"Phu nhân, chủ tử rất tốt, cũng không có cái gì!" Tiểu Song chỉ là nói qua loa lấy lệ chứ cũng không dám bàn tán quá nhiều, nếu để hắn biết nàng chắc chắn sẽ đón nhận một chàng lửa giận.
"vậy sao, Vương gia có nhắc gì đến ta hay không?" Tôn Dung mang theo vẻ mặt mong chờ hỏi.
"Không có." Tiểu Song thấy nàng thật đáng thương, nhưng cuối cùng vẫn là trả lời thật lòng, nói xong nàng liền liếc mắt dò xét thái độ của Tôn Dung.
Quả nhiên, Tôn Dung nghe nàng nói vậy vành mắt có chút ướŧ áŧ, khuôn mặt biểu lộ đáng thương, nàng lần đầu tiên thấy người ta vì tình mà đau khổ như vậy, thầm nghĩ mình chắc chắn sẽ không như thế, nếu hắn đã không yêu ta, ta cũng tuyệt không yêu hắn.
"Tiểu Song lại đây xem, cái trâm cài này là ta mua, nhưng giờ ta không ưa thích nó nữa, liền đưa ngươi đi." Tôn Dung lấy ra một cái trâm cài tóc rất đẹp, nháy mắt ra hiệu Nghênh Xuân đưa cho Tiểu Song, Tiểu Song thấy vật trân quý như vậy, cũng ngại nhận lấy.
"Phu nhân, nô tỳ vô công bất thụ." Tiểu Song nhẹ nhàng cự tuyệt.
"Tiểu Song, ngay cả ngươi cũng khinh thường ta sao?" Tông Dung nói ra nghe có chút nghẹn ngào.
"Nô tỳ không dám, chỉ là phu nhân cũng biết tính tình chủ tử, nếu để người biết, cả nô tỳ và phu nhân đều khó ăn nói." Tiểu Song phân tích lợi hại trong đó, kỳ thật là nàng sợ hắn trách phạt, mọi chuyện trong phủ không có gì qua được mắt hắn.
Ngay cả việc nàng ăn gì, hắn cũng hỏi nàng ăn có ngon không, điều đó khiến nàng sởn tóc gáy.
Tôn Dung nghe vậy nửa ngày cũng không nói lời nào. Tiểu Song nhìn canh giờ đã qua, vội vàng cáo lui rồi rời đi.
Trở lại vân hiên, thấy thị vệ đã canh giữ ở cửa, đoán là hắn đã trở về.
"Còn không nhanh đi vào." Dịch Vân Hiên lại gầm lên, lại muốn phát tiết tính tình, Tiểu Song than nhẹ một hơi.
"Ngươi đã đi đâu?" Dịch Vân Hiên nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn xinh xắn ngoài cửa, tâm trạng cũng tốt lên một chút, nhưng ngữ khí vẫn rất khó chịu, trong suy nghĩ cùa hắn, thϊếp thân thị nữ chỉ được ở chỗ hắn, đặc biệt là nàng.
"Là nhị phu nhân kêu ta qua có việc." Tiểu Song cúi đầu không dám nhìn, thẳng thắn trả lời.
"Ngẩng đầu nhìn ta, nhị phu nhân tìm ngươi có chuyện gì?" Dịch Vân Hiên đôi mắt nhíu lại, mỗi khi hắn như vậy, chính là báo hiệu lửa giận sắp đến.
Tiểu Song ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, thấy cái ánh mắt sắc bén đó, lại sợ tới mức cúi đầu.
"Là nhị phu nhân nhớ nhung chủ tử, muốn nô tỳ qua hỏi một số chuyện." Tiểu Song trả lời đúng sự thật.
"Chỉ có như vậy, nàng không có làm gì thêm." Dịch Vân Hiên nghĩ nếu nàng đã gọi Tiểu Song qua, chắc chắn sẽ không chỉ hỏi vài câu đơn giản như vậy.
"Phu nhân nói ta đem những chuyện gần đây chủ tử làm kể cho nàng, nô tỳ đã cự tuyệt." Tiểu Song thấp giọng.
"Hừ, xem ra lá gan của nàng ta ngày càng lớn rồi." Hắn lạnh lùng nói.
Tiểu Song trong lòng thầm nghĩ, còn không phải do ngươi bỏ bê người ta mới thành ra như vậy, nhưng giờ nàng cũng mặc kệ tình cảm của bọn họ, nàng chỉ nghĩ cách rời khỏi nơi này, rời khỏi tên nam nhân xấu xa này, sau đó sẽ tìm cách trả thù.
"Suy nghĩ cái gì?" Dịch Vân Hiên thấy nàng cúi đầu không nói, rất tò mò nàng đang nghĩ cái gì.
"Không có gì." Tiểu Song ôn nhu trả lời.
"Về sau không có sự cho phép của ta, không được rời khởi nơi này." Hắn lạnh lùng ra lệnh.
"Nô tỳ đã biết." Tiểu Song rũ mi trả lời.
"Lại đây giúp ta thay quần áo." Nhìn nàng ngoan ngoãn như vậy, hắn lại mất kiên nhẫn.