Ngươi Chỉ Có Thể Là Của Ta

Chương 2

"Người trong xe mau bước ra đây!" Từ ngoài vọng vào giọng nói, hai vợ chồng nhìn nhau, gật đầu thật mạnh, hai tay xiết chặt, cả hai đều thấy trong mắt đối phương sự thâm tình, làm cho người ta cảm giác sinh tử gắn bó.

Lam Thanh thiên là người đầu tiên xuống xe, sau đó là dắt tay thê tử xuống, cuối cùng hắn ôm Lam Tiểu Song đưa xuống dưới. Nhìn vào hai mẹ con xinh đẹp mỹ lệ trước mắt khiến rất nhiều hắc y nhân tiếc nuối, âm thầm vì bọn họ mà thở dài.

Một nhà ba người đều đứng im tại chỗ, hai vợ chồng đem tiểu nữ nhi đẩy ra sau, Lam Thanh Thiên hướng về tên thủ lĩnh của đám hắc y nhân lên tiếng.

"Cầu xin các ngươi tha cho nữ nhi của ta, nàng mới mười hai tuổi, chúng ta nguyện dùng hai mạng già này đổi lấy sự sống của nàng."

Bóng hình cao lãnh không nói một lời lập tức lao tới, cánh tay vung lên, ánh mắt lóe lên một tia âm khí lập tức vung về phía đám người Lam Thanh Thiên, phu thê Lam Thanh Thiên tuy đang trong tình thế nguy hiểm vẫn gắt gao bảo hộ nữ nhi ở đằng sau, nhưng hai người tay không tấc sắt sao có thể là đối thủ của tên sát thủ kia.

Nhìn phụ mẫu lần lượt ngã xuống trong vũng máu, chết không nhắm mắt, Lam tiểu Song trợn tròn hai mắt, lớn tiếng kêu gào.

"Cha... Nương!"

Tiếng kêu gào thảm thiết của nàng thật sự đả động đến đám người đang đứng kia, bao gồm cả người nam nhân vừa ra tay với kia.

Ngay sau đó, Lam Tiểu Song không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy, thân thể suy yếu đến cực điểm, từ từ ngất đi trong tuyệt vọng.

"Mang nàng trở về." Nam nhân kia vẫn là bộ dáng lạnh lùng ra lệnh thuộc hạ, chỉ một câu nói ngắn gọn đã quyết định số phận của đời nàng.

Ngoài trời lạnh băng tuyết rơi, vẫn có một tiểu nữ hài đứng tấn ở đó, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng, cẳng chân đã bắt đầu phát run, thế nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tràn ngập ý chí quật cường, nàng vẫn cắn răng kiên trì.

Nàng chính là Lam Tiểu Song đã được Vương gia tha cho một mạng, hiện tại đang trong phủ của hắn.

Từ lúc bị hắn mang về phủ đến nay, nàng đã không còn là bộ dáng vui tươi ríu rít của trước kia nữa, trừ mấy ngày đầu bi thương đắm chìm trong nước mắt, sau khi Dịch Vân Hiên can thiệp, nàng không còn rơi một giọt nước mắt , bởi vì nàng hiểu, nàng chính là dòng máu cuối cùng của nhà họ Lam, mà tên kia đã tha cho nàng một mạng, nàng phải tận dụng thật tốt.

"Tiểu Song, ngươi đừng đứng tấn nữa, chủ tử kêu ngươi đi vào." Một nha hoàn tên Tiểu Linh bước tới, nàng lớn hơn Tiểu Song hai tuổi, đã làm việc trong phủ gần 5 năm, chín tuổi đã được mua về phủ.

Khi nàng mới tới đây, chính là Tiểu Linh luôn chỉ bảo giúp đỡ cho nàng, trước kia nàng chưa bao giờ tự thân làm bất cứ một việc gì, nhưng hiện tại cái gì cũng phải học, nàng không sợ khổ, chỉ sợ không thể báo được thù.

"Còn không mau đi vào, muốn tìm cái chết!" Dịch Vân Hiên lạnh lụng nói, hắn chưa bao giờ thật sự đối tốt với nàng, dù hắn biết rõ nàng vô tội, hắn vốn muốn tra tấn nàng, nhưng mỗi lần như vậy nàng lại biểu hiện ra dáng vẻ đáng thương khiến lòng hắn có chút đau, điều đó khiến hắn vừa khó hiểu vừa tức giận.

"Nhanh lên, đốt lửa lớn lên một chút!" Dịch Vân Hiên không kiên nhẫn lên tiếng.

"Tới ngay." Lam Tiểu Song lập tức chạy qua, nàng nhanh nhẹn cho mấy khối than vào trong lò, rồi cố ý cho đôi bàn tay nhỏ của mình về phía trước sưởi ấm.

Dịch Vân Hiên lạnh lùng bước đến nhìn hình dáng đang sưởi ấm trước lò bếp, ngoài ý muốn lại có một suy nghĩ ôm thân hình đó vào trong lòng, khiến hắn có chút tức giận.

"Cút ra ngoài cho ta." Vẫn là thanh âm lạnh lẽo của hắn vang lên.

"Được công tử." Lam Tiểu Song nhẹ cúi đầu, sau đó bước ra khỏi cửa.

"Đáng chết!" Khi vừa mới bước ra khỏi cửa, nàng liền nghe thấy động tĩnh bên trong truyền ra.

Nàng liền duỗi duỗi đầu lưỡi đáng yêu ra, mặc kệ hắn tức giận, tốt nhất là có thể tức chết đi! Hừ!

Dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu nữ hài mới 12 tuổi, vẫn còn chút gì đó ngây thơ cùng chất phác.

Tiểu Linh nghe được tiếng ầm ĩ liền đi tới, thấp giọng hỏi.

"Chủ tử lại tức giận sao? Vì cái gì thế?"

"Ta cũng không biết hắn đột nhiên phát bệnh thần kinh? đúng là không hiểu nổi, tốt nhất lên cách xa hắn một chút, mà ta có chút đói rồi, chúng ta đi ăn chút gì." Lam Tiểu Song kéo tay Tiểu Linh, đôi mắt chớp chớp thành một đoàn, vô cùng mong đợi.

"Được rồi, ta mang dẫn ngươi đi, nha đầu tham ăn!" Tiểu Linh nhéo nhéo cái mũi của nàng, cười cười rồi dẫn nàng về hướng phòng bếp.

Bên trong phòng, Dịch Vân Hiên đang phát tiết lửa giận lại đang dựng lỗ tai lên nghe cuộc đối thoại bên ngoài, khuôn mặt tuấn tú hiện lên chút quỷ dị nụ cười, làm người ta có cảm giác sở tóc gáy.