Vĩnh Nhạc Vương Triều.
Đêm Khuya, tại một căn nhà rộng lớn, bên trong một gian phòng cổ kính, có một vị tuyệt sắc mỹ nhân đang cúi đầu khóc thút thít, nàng cũng chính là thiên kim tiểu thư của Thượng Gia, cũng chính là Quý Phi của Hoàng Thượng - Liễu Quý Phi.
Khóc nửa ngày, rốt cuộc Liễu Quý Phi cũng đứng lên, vươn bàn tay ngọc cầm lấy dải khăn trắng đã chuẩn bị trên bàn từ bao giờ, vung dải khăn lên cột nhà, đôi mắt vẫn còn lưu luyến nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, trong lòng lóe lên cảm giác đau khổ, nhưng trên khuyên mặt tuyệt mỹ kia đã hiện lên vẻ dứt khoát, nàng chậm dãi đem cổ đặt lên dải khăn.
. . . .
Ngày hôm sau, Liễu Quý Phi đã sớm lạnh băng, thân thể được thả xuống, rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi.
Trong cung, ngồi trên thượng vị cao nhất là một nam tử, sắc mặt có chút âm trầm, khí thế dọa chết người tản mát ra xung quanh khiến các quan viên bên dưới ai lấy đều cảm thấy bất an, chỉ sợ không cẩn thận, đầu người có thể rơi xuống.
Hắn chính là Vĩnh Dạ Vương Triều Hoàng Thượng - Dịch Võ Hiên.
"Hoàng Thượng." Thái giám bên cạnh thanh âm nhẹ nhàng cất lên.
"Tuyên." Hoàng Thượng sắc mặt lạnh lùng, vung bàn tay lên rồi nói.
"Quan ngự sử đương nhiệm Lam Thanh Thiên, phạm phải lỗi lầm, nay bãi miễn chức vụ, nội trong ba ngày lập tức về quê nhà, cả đời không được vào kinh."
"Quan thái úy đương nhiệm Tư Mã tân . . ."
"Quan quá sử đương nhiệm Lưu Trung . . ."
Ngự sử Lam Thanh Thiên sau nghe chỉ, mồ hôi lạnh đổ ngày càng nhiều, hắn hiển nhiên nhận ra, những cái tên vừa được nêu đều là những kẻ hôm trước buộc tội Liễu Quý Phi và Vương Gia, xem ra bọn họ lần này là lành ít dữ nhiều.
Nghe xong thánh chỉ, vài người đồng loạt quỳ xuống tạ chủ long ân, y phục tất cả đều thấm đẫm mồ hôi, hiển nhiên là cực kỳ căng thẳng gây ra.
Ngoài Cung.
Phủ Vương Gia. Sau khi nghe tên Liễu Quý Phi tự sát qua đời, một khí tức âm u như lệ quỷ tản mát ra từ một nam tử anh tuấn đang ngồi chính giữa đại sảnh, phía dưới chúng hạ nhân đều cảm thấy khí áp tỏa ra bức người đến không thở nổi.
Hắn chính là thống lĩnh binh mã Vĩnh Nhạc Vương Triều - Dịch Vân Hiên
"Lam Thanh Thiên, Tư Mã Tân, Lưu Trung, Triệu Hoài Nghĩa, gϊếŧ cả nhà bọn hắn, một người cũng không tha." Mệnh lệnh ầm trầm tuyên xuống, giống như Diêm La Vương tuyên án khiến ai lấy cũng phải rùng mình.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cái này vốn là nhân chi thường tình, hắn cùng Hoàng Thượng đều đem lòng ái một nữ nhân tuyệt sắc dung nhan, tri thư lễ nghĩa Liễu Quý Phi, vì nàng mà âm thầm làm rất nhiều thứ, Dịch Võ Hiên tuy biết tâm tự của đệ đệ nhưng hắn trước sau đều không làm lớn chuyện. Chỉ là đám khốn kiếp quan lại cổ hủ khi biết hắn cưỡng hôn Liễu Quý Phi, liền tuyên truyền khắp nơi buộc tội nàng đồϊ ҍạϊ phong tục, khiến nàng uất ức nghĩ quẩn trong lòng rồi tự sát tạ tội.
Giờ đây hắn sẽ khiến bọn họ phải trả cái giá thật lớn, thủ đoạn ngoan độc của hắn trước nay có tiếng, khiến địch nhân nghe thấy đã sợ mất mật.
. . . .
Lâm Thanh Thiên trở về phủ đệ của chính mình, lập tức triệu tập hạ nhân, phân phát cho bọn họ ít chi phí chuẩn bị nhanh chóng rời đi.
"Cha, chúng ta tại sao phải đi, ta thích ở lại kinh thành, chúng ta lưu lại kinh thành có được không?" Nữ nhi của Lam Thanh Thiên là Lam Tiểu Song hướng hắn hỏi, một đôi mắt trong sáng, mỹ lệ vô song, gương mặt nhỏ tinh sảo đã thể hiện ra nàng là một tuyệt đại mỹ nhân, Lam Thanh Thiên chỉ có mỗi nàng là nữ nhi bảo bối, ngày thường hai vợ chồng hết mực thương yêu, bao bọc nàng trong lòng bàn tay.
"Tiểu Song, đừng hỏi, cha ngươi làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân, ngươi mau đi thu dọn đồ đạc đi!" Lam phu nhân lên tiếng dặn dò, mỹ lệ khuôn mặt hiện lên vẻ u sầu, nhìn ra được Lam Tiểu Song xinh đẹp chính là di truyền từ mẫu thân.
"Tốt, nương, ta liền đi thu dọn." Lam Tiểu Song ngoan ngoãn đáp ứng, nàng luôn luôn là một hài tử nghe lời.
Một hồi sau, bọn họ đã thu dọn xong hành lý, ngồi trên xe ngựa đi hướng bên ngoài kinh thành.
Mặt trời đỏ như máu, đám người Lam Thanh Thiên về quê cần phải đi ngang qua một khu rừng, thực ra trên đường về quê bọn hắn phải đi ngang qua rất nhiều khu rừng, nhưng khu rừng này khiến hắn có chút cảm thấy nhàn nhạt sát khí.
Xe ngựa tiến vào trong rừng cây, ngay cả con ngựa cũng nhảy lên bất an rồi không dám đi về phía trước, Lam Thanh Thiên cả kinh, chuyện gì phải đến chung quy là muốn đến.