Ngươi Chỉ Có Thể Là Của Ta

chương 4

Từ khi mang Tiểu Song trở về, hắn đều cho Tiểu Song hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo, thế nhưng nàng mới chỉ là tiểu nữ hài 12 tuổi, ở trước mặt hắn quả thật có hơi lùn, chỉ tới ngực hắn, việc giúp hắn rửa mặt thay quần áo có chút khó khăn.

Nàng còn nhớ rõ, thời điểm nàng rửa mặt cho hắn, bất luận nàng cố gắng thế nào đều, trong lòng tràn đầy kinh sợ, sợ hắn sẽ trách phạt, mồ hôi bắt đầu toát ra.

Cuối cùng, tuy Dịch Vân Hiên thấy dáng vẻ đó của nàng thì rất cao hứng, nhưng ngoài miệng lại quát lớn.

"Ngu ngốc, đứng lên ghế, ngay cả việc nhỏ như vậy cũng làm không xong."

Tiểu Song run run đôi bàn tay cầm lấy một cái ghế tròn nhỏ, đứng lên trên ghế, lúc này nàng lại ở tư thế từ trên cao nhìn xuống hắn, kỳ thật đây chính là đại bất kính, tuy rằng chính là hắn ra lệnh cho nàng làm như vậy! thế nhưng đôi chân Tiểu Song vẫn không khống chế được mà run lên bần bật.

"Ngươi làm sao?" Hắn hét lớn một tiếng, khiến nàng sợ tới mức thân hình nhỏ nhắn lảo đảo, rồi từ trên ghế ngã xuống.

Sợ tới mức nàng hét lên một tiếng, nhưng ngoài dự đoán của nàng, cơn đau không hề kéo đến, ngược lại nàng lại rơi xuống bộ ngực ấm áp.

Khoảnh khắc đó, nàng thầm nghĩ sẽ ăn vạ mãi không đứng lên nữa, l*иg ngực ấm áp kia cho nàng cảm giác thật thoải mái. Nhưng tưởng tượng đến cảnh tượng ngày hôm đó, nàng lại không kiềm được tâm tình, chính hắn là kẻ đã hại chết cha mẹ, nghĩ vậy nàng liền đẩy ra sức đẩy hắn ra.

Dịch Vân Hiên vẫn chưa thỏa mãn sự ấm áp trong lòng ngực, hô hấp trên người có chút gấp. Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày lại bị một tiểu nữ hài 12 tuổi, ngực vừa mới phát dục hấp dẫn, cho dù hắn không thừa, nhưng sự thật chính là như vậy.

Mỗi lần nhìn thấy trong mắt nàng sự quật cường, căm thù, khinh thường, lòng hiến liền tràn ngập lửa giận, sự thật là nàng không thích hắn, khiến hắn tức giận vô cùng, cho lên hắn luôn nghĩ cách hành hạ nàng, để an ủi nội tâm của chính mình, nhưng càng như thế lại càng khiến hắn đau lòng, hành hạ nàng chẳng khác nào hành hạ chính bản thân hắn.

Giờ phút này, nàng giãy giụa lại chọc giận hắn, hắt gắt gao ôm lấy nàng, không cho nàng có cơ hội phản kháng, sau đó hắn liền đặt mẹ môi hắn lên môi nàng, đó chính là nụ hôn đầu tiên của nàng.

Lam Tiểu Song bị hắn cướp mất nụ hôn đầu, khiến nàng xấu hổ vô cùng, lập tức rời khỏi ngực hắn.

"Lam Tiểu Song, đừng khiêu chiến sự nhẫn lại của ta." Nghe thấy Dịch Vân Hiên tức giận, Lam Tiểu Song lại có chút bình tĩnh hơn.

Vội vàng cầm lấy y phục đã chuẩn bị từ trước, giúp hắn mặc vào y phục.

Bàn tay nhỏ nhắn rất cẩn thận, thế nhưng cũng không thể tránh khỏi đυ.ng vào cơ ngực rắn chắc của hắn, nghe được nhịp tim đập thình thịch của hắn, nàng sợ tới mức tay run lên, giương mắt nhìn thấy biểu tình thống khổ của hắn, nàng vô thức lùi lại mấy bước

"Còn không nhanh lại đây." Dịch Vân Hiên lại nổi nóng.

"Chủ tử." Tiểu Song giướng mắt nhìn Dịch Vân Hiên, hắn là nam tử anh tuấn nhất mà nàng từng gặp qua, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan hoàn mỹ, nhìn tới bờ môi gợi cảm kia, khuôn mặt nàng lại ửng đỏ, vô thức nghĩ đến chính bờ môi đó đã hôn mình.

Dịch Vân Hiên nghe thấy Tiểu Song kêu lớn, như thể đang than trách chính mình, nhìn lại cái gương mặt thanh lệ thoát tục kia, nếu không phải vì nàng còn quá nhỏ, hắn đã sớm làm gì đó với nàng, chỉ là hiện tại, hắn vẫn đang cố chịu đựng.

Nhìn thấy khuôn mặt nàng tự nhiên ửng đỏ, khiến lòng hắn như chảy qua một dòng nước ấm, thật là đáng chết, hắn càng ngày càng luân hãm trước một tiểu cô nương mới 12 tuổi này rồi.