Nghe anh nhắc đến việc theo đuổi thần tượng, khuôn mặt không sợ trời không sợ đất của cậu út đột nhiên đỏ bừng, tức giận chui tọt vào ghế sofa, không nói gì nữa.
Lâm Trúc có một ngôi sao mà mình rất thích - nghe nói là thích từ nhỏ, tên là Chung Yểu, ra mắt từ khi còn là thiếu niên, hai mươi mấy tuổi đã đoạt giải Ảnh đế Kim Phong trở về đầy vinh quang. Đang là lúc sự nghiệp lên như diều gặp gió thì lại bị người ta hãm hại, vướng vào tin đồn thất thiệt.
Sau đó mặc dù đã được minh oan nhưng Chung Yểu vẫn rút lui khỏi giới giải trí, hẹn với người hâm mộ sẽ ở ẩn ba năm, ra nước ngoài tiếp tục học diễn xuất.
Ba năm trôi qua trong nháy mắt, đến giờ vừa hay còn một tháng nữa.
"Được rồi, em đi chờ một tháng của em đi."
Em trai vẫn chui trong ghế sofa, Lâm Tùng đưa tay kéo cậu ra, vỗ vỗ lưng rồi thả cậu về chỗ cũ: "Nếu bị ức hϊếp, nhớ về nhà nói."
"Em bị ức hϊếp gì chứ? Luôn là em ức hϊếp người khác!"
Lâm Trúc hếch cằm, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: "Anh cả, anh yên tâm, em lợi hại lắm!"
Nhìn vẻ mặt cậu hớn hở, trong mắt Lâm Tùng dần dần hiện lên ý cười, lại xoa bóp cổ cậu một phen.
Lâm Trúc mới về nhà họ Lâm không phải như vậy.
Khi đó cậu chỉ là một cậu bé gầy gò yếu ớt, không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở trong cô nhi viện, sợ người lạ, cũng không nói nhiều, ánh mắt luôn né tránh người khác, ban đêm còn giật mình tỉnh giấc nhiều lần.
Thích ăn gì, thích chơi gì, có thích gì, không thích gì, đều không bao giờ biết mở miệng nói với người khác.
Lúc đó Lâm Tùng cũng mới học cấp ba, được lệnh phải dỗ em trai vui vẻ, phải vắt óc mới phát hiện ra bí mật này của cậu. Anh không quản ngại vất vả cung cấp poster, hàng ngoại vi, tài nguyên bản gốc của Chung Yểu trong mười năm, bản thân anh cũng hiểu rõ hơn người khác lý do cậu muốn làm quản lý.
Thấy Lâm Trúc bây giờ hoạt bát vui vẻ, người nhà họ Lâm đều cảm thấy vui mừng, đương nhiên cũng không còn ai muốn quản cậu nữa.
Được anh cả đồng ý, khí thế của Lâm Trúc càng tăng. Ánh mắt cậu sáng lên đầy phấn khởi, cầm lấy bộ vest vứt trên ghế sofa, chạy vụt ra ngoài.
"Tiểu Trúc!"
Không ngờ cậu em trai chạy mất dép, Tổng giám đốc Lâm luôn lạnh lùng điềm tĩnh trước mặt nhân viên bỗng đứng phắt dậy, vất vả lắm mới gọi được Lâm Trúc đang chạy xuống cầu thang, ném cả cà vạt và một chai nước giải khát xuống: "Bên ngoài nóng, nhớ lái xe, sạc đầy điện thoại, đừng đánh nhau, đừng tùy tiện lên xe người khác…"
"Biết rồi!"
Lâm Trúc không chịu được anh cả lải nhải, vừa đỡ lấy chai nước vừa lắc cà vạt với anh, nhảy tưng tưng xuống lầu.
Em trai đã lớn rồi.
Tổng giám đốc Lâm lải nhải đứng ở bên cầu thang một lúc, lắc đầu cười, bất đắc dĩ quay về phòng làm việc.
*
Ánh nắng chói chang, từ trên ngọn lá lăn xuống, chiếu đến cả người đều lười biếng.
Lâm Trúc hồi nhỏ sức khỏe không tốt, mùa đông sợ lạnh mùa hè sợ nóng, chạy ra ngoài hớn hở, không bao lâu đã bị nắng chiếu đến héo rũ.
Ánh nắng gay gắt đổ xuống, Lâm Trúc dừng xe đi xuống, ôm chai nước vẫn còn hơi lạnh trong lòng, chậm rãi đi về phía cửa chính của Canh Tinh.
Vừa chậm rãi đến cửa thì đột nhiên bị một đám phóng viên ùa đến chặn lại.
Không phải nhắm vào cậu.