Năm phút sau, đoàn người của Lâm thị bước ra khỏi phòng đàm phán với vẻ mặt tươi tỉnh, trên tay cầm hợp đồng đã ký.
"Anh cả, thế nào?"
Trở lại văn phòng tổng giám đốc, Lâm Trúc tiện tay tháo cà vạt, cởϊ áσ vest vứt bừa lên ghế sofa, hào hứng tiến đến bên anh: "Cuộc đàm phán này cũng đã thành công, bố có còn quản em nữa không? Công ty em còn có việc..."
"Trong nhà ai nỡ quản em chứ?"
Lâm Tùng nhìn cậu, giơ ngón tay gõ nhẹ vào trán. Đứng dậy rót một cốc cà phê, pha thêm nửa cốc sữa, lại cho thêm hai viên đường, thuận tay đặt bên cạnh em trai.
Đàm phán là một công việc tốn sức, Lâm Trúc đang khát lắm, cầm cốc cà phê uống ừng ực vài ngụm, lại chạy đến bên anh vẫy đuôi: "Anh cả!"
Lâm Tùng vốn không chịu được ánh mắt mong chờ của em trai, đành bất lực thở dài, giơ tay xoa rối mái tóc của cậu.
Lâm Trúc năm nay hai mươi ba tuổi, là người quản lý trẻ tuổi nhất của Canh Tinh Giải Trí, cũng là cậu út của Tập đoàn Lâm thị.
Hồi nhỏ, cậu út bị lạc mất mấy năm, khó khăn lắm mới tìm lại được, còn phải mất mười năm nuôi dưỡng mới điều dưỡng lại được sức khỏe. Người nhà còn chưa kịp đau lòng, căn bản không ai nỡ trách mắng hay quản thúc cậu.
Trong nhà đã sắp xếp cho cậu mấy con đường có thể sống an nhàn sung sướиɠ suốt đời, nhưng Lâm Trúc lại không thích, một lòng muốn dấn thân vào giới giải trí chẳng liên quan gì đến sản nghiệp của Lâm thị, nhất quyết muốn đi làm quản lý.
Vậy thì cũng chỉ có thể để cậu đi làm quản lý thôi.
Trong cả nhà họ Lâm, cậu út đứng đầu, những người khác đều phải nhường nhịn.
Mẹ Lâm ra lệnh không cho ai phản đối, ngấm ngầm đưa con trai út ra khỏi nhà. Bố Lâm tuy miệng thì không vui nhưng trong lòng gần như muốn mua luôn công ty quản lý, bị mọi người khuyên can hết lời mới miễn cưỡng bỏ qua.
Ban đầu tưởng rằng chân ướt chân ráo bước vào trong giới giải trí xa lạ, va vấp vài lần, cậu út sẽ biết khổ sở mà về nhà, nhưng không ngờ Lâm Trúc không những không gặp phải trở ngại gì mà ngược lại còn thuận buồm xuôi gió.
Không đến một năm, cậu không chỉ tạo dựng được danh tiếng là người quản lý vàng trong giới mà các nghệ sĩ dưới trướng cũng đều lên như diều gặp gió, có được một chỗ đứng trong giới.
Chỉ là nghệ sĩ của Lâm Trúc chưa bao giờ giữ được lâu - người lâu nhất cũng chưa đến nửa năm, đều chủ động nhường lại cho những người quản lý kỳ cựu có thâm niên hơn, phần lớn thời gian vẫn là thời gian rảnh rỗi.
Lần này theo Lâm Tùng đến giúp đàm phán, chính là vì cậu lại không còn nghệ sĩ nào trong tay.
Lâm Tùng vẫn luôn dẫn theo cậu, biết rất rõ, kéo cậu ngồi xuống, chậm rãi bóp cổ em trai: "Bố thì dễ nói, nếu em không về, em định cứ chờ như vậy mãi sao?"
"Em cũng đang làm việc mà..."
Lâm Trúc rất không hài lòng với cách nói này, lấy kính ra đeo lên mặt: "Đã nói là ba năm, còn thiếu một tháng nữa."
Lâm Tùng nhướng mày, bất lực trêu chọc: "Theo đuổi thần tượng đến mức này, cũng coi như là chung tình."