Nhờ Đọc Tâm Tôi Trở Thành Người Đại Diện Số Một Thế Giới

Chương 4

Một đám người vác đủ loại đồ dùng, ồn ào vây quanh Kỳ Chí và trợ lý quản lý nghệ sĩ vừa xuất hiện, từng chiếc micro được đưa tới một cách sốt sắng.

Kỳ Chí là người mới được Lâm Trúc lăng xê nổi tiếng trong năm nay.

Lâm Trúc lăng xê người mới luôn có một bộ, có thể thuận lợi giành được nhiều nguồn lực khó khăn, luôn tiến thoái có độ không kiêu không nịnh. Mặc dù là quản lý nghệ sĩ mới nhưng không gây thù chuốc oán với bất kỳ đối thủ nào, cũng chưa từng để người khác chiếm tiện nghi.

Kỳ Chí ở trong tay cậu được nửa năm, mọi người đều cho rằng cậu sẽ tiếp tục lăng xê nhưng lại bị một quản lý nghệ sĩ kỳ cựu chặn ngang.

Trong giới không thể hoàn toàn dựa vào năng lực để nói chuyện, Lâm Trúc có năng lực mạnh đến đâu thì cũng chỉ mới vào nghề, dù sao cũng không hấp dẫn bằng những quản lý nghệ sĩ kỳ cựu nắm trong tay vô số nguồn lực.

Ngày Kỳ Chí đổi quản lý nghệ sĩ, công ty đã chuẩn bị sẵn điều kiện an ủi, cũng chuẩn bị một chồng dày hồ sơ người mới dễ lăng xê. Nhưng Lâm Trúc không hề ngạc nhiên, bình tĩnh ký tên, còn bắt tay Kỳ Chí một cách tốt đẹp.

Giống như đã biết trước toàn bộ sự việc vậy.

Quản lý nghệ sĩ bị nghệ sĩ phản bội không phải là chuyện nhỏ, cậu lại biểu hiện bình thường, ngược lại đồng nghiệp càng lo lắng cho tình trạng tâm lý của cậu.

Gần đây, thỉnh thoảng lại có cô lao công mặt mũi hiền từ nhét cho cậu trái cây, sữa tươi, trứng gà, cô gái nhỏ mặt đỏ mua kem cho cậu, đồng nghiệp khoác vai kéo cậu ra ngoài giải sầu, trên bàn ngày nào cũng có bánh quy, bánh ngọt, sô cô la….

Cứ thế mà Lâm Trúc đã tăng lên được thêm ba cân.

Lâm Trúc một lòng hướng về Chung Yểu, vốn không để chuyện này vào lòng nhưng giờ bị cho ăn đến mức gặp ai cũng thấy no bụng.

Không để lại dấu vết mà lách ra ngoài rìa đám đông, Lâm Trúc đang tìm cơ hội thoát thân thì bên cạnh đột nhiên có một chiếc xe ô tô màu xám giảm tốc chạy qua.

Mặc dù Lâm Tùng đã dạy đi dạy lại nhiều lần nhưng Lâm Trúc vẫn không có khái niệm gì về kiểu dáng và thương hiệu xe. Lờ mờ nhớ ra hôm qua đồng nghiệp mang bia sữa cho cậu cũng đi một chiếc màu xám bạc, mắt nhanh tay lẹ kéo cửa xe: "Nhanh nhanh, cứu tôi với, cho tôi đi nhờ một đoạn!"

Người trong xe dường như sửng sốt, sau đó nhìn thấy đám phóng viên ồn ào bên ngoài xe, đưa tay ra hàng ghế sau, mở cửa xe cho cậu.

Phía sau các phóng viên vẫn đang xô đẩy, Lâm Trúc nhanh nhẹn nhảy lên ghế sau, hơi nóng trên người bị hơi lạnh trong xe bao phủ, không nhịn được mà thở dài khoan khoái.

Xe ô tô khởi động ổn định, tiếp tục đi về bãi đậu xe.

Lâm Trúc ngồi ở ghế sau được điều hòa cứu sống, phấn khởi trở lại hình dạng con người, vươn tay qua ghế sau ôm lấy vai tài xế ở hàng ghế trước: "Cảm ơn, lát nữa tôi mời anh ăn đồ nướng…"

Lời nói của cậu đột nhiên nghẹn lại ở cổ họng, đôi mắt từ từ mở to.

Trong gương chiếu hậu, khuôn mặt điển trai khác biệt hẳn so với đồng nghiệp hơi ngẩng lên, hứng thú quan sát cậu, đáy mắt đen láy dần hiện lên nụ cười rất nhạt.