Phương Dung nhận lấy ngỗng con, nhìn lướt qua, lẩm bẩm nói: "Con ngỗng này không được khỏe lắm, khó mà nói trước, hai người các con về đặt nó ở nơi ấm áp, đừng để bị lạnh, sau đó chuẩn bị thêm nước sạch và thức ăn, tìm một ít cám gạo đã nấu chín trộn với rau xanh băm nhỏ, xem nó có ăn không, nếu không ăn thì tách mỏ ra ép ăn, chỉ cần nó có thể nuốt được, chứng tỏ vẫn còn hy vọng."
Lại nói đến gà mái.
"Gà mái thì càng không cần lo lắng, thức ăn nước uống chuẩn bị sẵn, đừng lượn lờ trước mặt chúng, tránh để chúng hoảng sợ, vài ngày là có thể thả chúng ra ngoài đi dạo.”
Cả hai tập trung nghe Phương Dung hướng dẫn, cảm thấy cũng không có gì quá khó, nhưng liệu có thành công hay không thì cứ phải bắt tay vào làm mới biết được.
Nhìn sắc trời đã tối, hai phu phu Tần Hạ cũng vừa hay ở đây, Phương Dung bèn giữ người lại dùng bữa.
Lần trước Tần Hạ đến nhà đã làm một bàn thức ăn ngon, Phương Dung cũng không thể chiếm tiện nghi của con cháu, lần này nhất định phải mời lại.
"Đã trễ rồi, hai người các con cũng mệt cả ngày, chi bằng ở đây ăn tạm một bữa, ta rang cơm đậu phụ cho hai con."
Đợi Tần Hạ đáp ứng, Phương Dung tinh ý nhận thấy Ngu Cửu Khuyết nâng niu ngỗng ngốc như bảo bối, biết tiểu ca nhi là người tốt bụng, dễ mềm lòng, bèn gọi Liễu Đậu Tử đang bận rộn ở sân sau đến nói: "Con trộn chút thức ăn cho ngỗng của tẩu phu lang đi, nhớ băm nhỏ ra đấy."
Đợi Liễu Đậu Tử mang bát nhỏ chất đầy thức ăn ngỗng lên, Phương Dung lập tức lôi nhi tử cùng vào bếp nấu cơm.
Hai mẫu tử không cho phép Tần Hạ và Ngu Cửu Khuyết giúp đỡ, cả hai đành ngồi ở sảnh chính, trông chừng ngỗng con ỉu xìu nằm trong giỏ.
Đưa thức ăn đến miệng, quả nhiên nó không ăn, chỉ uống một ít nước.
Tần Hạ đành phải làm theo lời Phương Dung, tách mỏ ngỗng con ra, nhét thức ăn vào.
"Nuốt rồi, nuốt rồi!"
Ngu Cửu Khuyết ở bên cạnh nhìn chăm chú, thấy ngỗng con có động tác nuốt, vui mừng kêu lên.
Tần Hạ lau tay, cười nói: "Đêm nay phải quan sát thêm, ngày mai nó có thể tự ăn thì tốt."
Ngu Cửu Khuyết cười gật đầu, đưa ngón tay ra.
Mỏ ngỗng con lạnh lạnh, y khẽ vỗ về hai cái.
Vài ngày sau, phu phu Tần Hạ đành phải mang theo ngỗng cùng đi bày sạp buôn bán.
Vì ngỗng con vẫn không chịu tự ăn, để nó một mình ở nhà, chỉ sợ đến khi cả hai dọn hàng về thì ngỗng đã không còn.
May mắn thay, ngỗng con còn nhỏ, chỉ lớn chừng bàn tay, cái giỏ làm ổ cho nó thường xuyên được Ngu Cửu Khuyết thay rơm khô mới, sạch sẽ không có mùi, dù đặt dưới sạp bán đồ ăn vặt cũng không ai để ý.
Việc đặt tên cho ngỗng con ỉu xìu vẫn bị gác lại.
Chưa chắc đã nuôi sống được, cả hai chỉ sợ đặt tên sẽ thêm đau lòng.
Mấy ngày vừa rồi, bách tính huyện Tề Nam đều biết trên huyện thành Lục Bảo có thêm một quầy hàng bán đồ ăn vặt.
Mở cửa bán vào hai khung giờ sáng, trưa, hết nguyên liệu thì sẽ dọn hàng.
Quầy nhỏ đó bán đậu phụ áp chảo và mì lạnh nướng, độc nhất vô nhị, cả huyện thành không tìm được nơi thứ hai bán mấy món này, dần dà, có người vì nghe danh mà chịu khó cuốc bộ thêm hai con phố vẫn phải tìm đến, nhất quyết phải ăn được mới thôi.
"Hai món ăn này của nhà Tần lão bản, bây giờ ta một ngày không ăn là thấy miệng nhạt nhẽo, không có khẩu vị ăn mấy thứ khác nữa."