Phu Lang Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Là “Thùng Cơm”!

Chương 45:

Bọn họ vốn không định nuôi ngỗng, Tần Hạ lại bằng lòng bỏ ra ba đồng mua ngỗng con này, nói không chừng đêm nay nó cũng không sống nổi.

“Ngươi đừng lo, nếu nuôi sống được, chúng ta sẽ đặt cho nó một cái tên, sau này nuôi làm ngỗng canh nhà.”

Ngu Cửu Khuyết sửng sốt.

Hóa ra Tần Hạ nuôi ngỗng không phải để ăn sao?

Tần Hạ cũng mới nghĩ ra điều này.

Trước đây nhà ông nội* hắn ở nông thôn có nuôi hai con ngỗng lớn, hung dữ hơn cả chó, hễ gặp người lạ sẽ vỗ cánh, hùng hổ lao lên mổ, nhưng lại rất thân thiện với người trong nhà, dù Tần Hạ chỉ về quê vào dịp nghỉ hè, hai con ngỗng vẫn nhớ rõ hắn.

*Anh công vốn là người hiện đại nên những đoạn hồi tưởng thế này sẽ để cách gọi của thời hiện đại nhé

Tần Hạ nhớ đến chuyện xưa, cảm thấy nuôi ngỗng làm thú cưng canh nhà sẽ rất thú vị.

Hơn nữa, tuổi thọ của ngỗng có thể lên đến vài chục năm, còn dài hơn cả chó.

Sau này Ngu Cửu Khuyết rời đi, hắn cũng không định thành thân sinh con, coi như tìm cho mình một người bạn đồng hành.

“Hy vọng ngươi có phúc khí này.”

Chỉ cần có phúc khí vượt qua cửa ải bệnh tật, ngỗng ngốc này sẽ giống như Ngu Cửu Khuyết y, gặp được nơi dừng chân tốt.

Ngu Cửu Khuyết dịu dàng đưa ngón tay sờ sờ đầu trọc của ngỗng con.

Sau đó, theo lời chỉ dẫn của thẩm thẩm bán ngỗng, cả hai đã thành công mua được hai con gà mái đẻ trứng, đều là gà đã nuôi hơn một năm, có thể nói là đang ở độ tuổi sung sức.

Ban đầu, đại thẩm bán gà đưa giá sáu mươi đồng một con, Tần Hạ uốn ba tấc lưỡi, trả giá xuống còn năm mươi đồng, thành công dùng một lượng bạc mang cả hai con gà mái về nhà.

Vì có thêm ba vật nhỏ cần phải sắp xếp chỗ ở, cả hai vừa về đến nhà đã bận đến mức chân không chạm đất.

Ngu Cửu Khuyết lấy giỏ mây và y phục cũ trong nhà, làm cho ngỗng con cái ổ tạm thời, đặt trên giường sưởi để giữ ấm.

Sau đó lại ra sân sau, giúp Tần Hạ dọn dẹp chuồng gà đã bỏ trống từ lâu.

Nhận thấy trên nóc chuồng gà có lỗ thủng, Tần Hạ lấy một ít cỏ khô dày che lại.

“Cứ tạm thế này đã, sau này rảnh rỗi ta sẽ làm cái mới.”

Chỉ có hai con gà mái, không cần chỗ quá lớn.

Bây giờ trời lạnh, ban đêm cũng phải mang vào bếp nhốt lại, nếu không, chúng chết cóng thì coi như mất trắng một lượng bạc.

Hai con gà mái được thả xuống đất, tranh nhau chui vào chuồng gà trốn, hiển nhiên là chưa thích nghi được với môi trường mới.

Ngu Cửu Khuyết nhìn gà mái co rúm trong góc chuồng, lại nghĩ đến ngỗng con trong nhà, có chút lo lắng nói: “Ta nhớ bên nhà nghĩa mẫu có nuôi gà, nghĩa mẫu chắc sẽ hiểu biết nhiều hơn, hay chúng ta qua hỏi xem nên làm thế nào? Cần phải chú ý những gì?”

Tần Hạ cũng cảm thấy hắn đã nghĩ mọi việc quá đơn giản, công tác nuôi gia cầm gì đó khó hơn nấu ăn nhiều.

“Cũng được.”

Tần Hạ gật đầu, đồng ý với đề nghị của Ngu Cửu Khuyết.

Hai người sợ ngỗng con ở một mình sẽ sợ hãi chết, không dám chậm trễ, mang theo ngỗng ngốc cùng đến Liễu gia.

Lúc này Phương Dung đang ở nhà ngâm đậu, thấy hai phu phu hấp tấp xông vào, còn tưởng có chuyện gì xảy ra.

Nghe Tần Hạ nói một hồi, cuối cùng mới hiểu, hóa ra hai phu phu nhà này, trong lúc nhất thời, rũ lòng thương hại mua một chú ngỗng con ỉu xìu, tiện thể còn thêm hai con gà mái run lẩy bẩy.

Chọc cho Phương Dung bật cười lớn một trận.

“Ta thật không dám tưởng tượng, nếu sau này hai đứa có con thì sẽ thế nào.”