“Tiểu tử này, nhìn là biết ở nhà ít làm việc đúng không, lần đầu tiên nhìn thấy nên không phân biệt được gà với ngỗng?”
Thẩm thẩm trông tiệm cười cười, vén một góc l*иg cỏ lên, mấy chú ngỗng con bên trong bị gió tạt qua, lạnh đến mức rụt cả cổ.
“Vừa nãy ta đứng xa, đến gần mới nhìn rõ ràng, thẩm thẩm cũng đừng cười ta.”
Tần Hạ sao có thể không nhận ra gà và ngỗng, hắn cũng không nói dối, trời lúc này đã xế chiều, đứng cách một khoảng khá xa, hắn nhận nhầm cũng dễ thông cảm, đúng chứ? Cũng không biết Ngu Cửu Khuyết làm sao nhìn rõ được.
Thẩm thẩm bán gia cầm lại phì cười, nghĩ tên tiểu tử này đúng là cứng miệng, khoanh tay nói: “Đây là một ổ do nhà ta nung lò sưởi ấp được, nếu các ngươi muốn thì chọn hai con.”
Nhưng mua ngỗng làm gì? Tần Hạ thấy không cần thiết lắm.
Tần Hạ và Ngu Cửu Khuyết bận rộn buôn bán, thời gian chăm sóc gia cầm có hạn, nhiều nhất chỉ có thể nuôi vài con gà để đẻ trứng.
Nuôi gà vẫn đỡ tốn công hơn mấy loài thuỷ cầm như vịt, ngan, ngỗng.
Đã đến đây rồi, Tần Hạ cũng hỏi thăm xem có bán gà con không.
Nếu không có, gà mái trưởng thành cũng được, đắt chút cũng không sao, mùa đông cách hai ba ngày có thể đẻ một quả trứng, tích góp lại cũng đủ ăn một bữa.
Tần Hạ trò chuyện với thẩm thẩm bán ngỗng, Ngu Cửu Khuyết chú ý thấy trong l*иg cỏ có một chú ngỗng con đặc biệt, nhìn qua trông rất buồn thảm.
Y ngồi xổm xuống, đưa tay bế chú ngỗng con đó lên, dùng ngón tay sờ sờ đầu ngỗng ngốc.
“Thẩm thẩm, con ngỗng này bị bệnh sao?”
Thẩm thẩm bán gia cầm nghe vậy, nhìn sang nói: “Không phải bị bệnh, bị bệnh thì sao ta dám để chung một chỗ? Là do Đại Hoàng nhà ta không cẩn thận, dẫm nó một cái, chắc bị doạ sợ thôi. Sáng sớm mang ra ngoài thì hơi không ổn, bây giờ nhìn thế này, tám phần là không sống nổi.”
Thẩm lắc đầu, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Một chú ngỗng con có thể bán được những mười lăm đồng, đắt hơn cả gà, vịt.
Chú ngỗng con cuộn mình trong lòng bàn tay Ngu Cửu Khuyết, run run rẩy rẩy, Ngu Cửu Khuyết định đặt nó về chỗ cũ thì mấy chiếc ngỗng hung dữ còn lại đã thò đầu ra định mổ.
Trong lúc nhất thời, Ngu Cửu Khuyết lưỡng lự nâng ngỗng, tay đưa lên cũng không xong, mà đặt xuống… thì tàn nhẫn quá…
Tần Hạ nhìn ra sự không đành lòng trong mắt phu lang nhà mình, suy nghĩ một lát, hỏi thẩm thẩm bán gia cầm: “Con ngỗng đó thẩm bán không?”
Ngu Cửu Khuyết đột ngột ngẩng phắt đầu lên.
“A? Ngươi muốn con bị thương kia?” Thẩm thẩm đảo mắt: "Ta nhắc nhở các ngươi một câu, mang về nuôi không sống nổi, đừng có quay lại tìm ta trách mắng đấy.”
Tần Hạ cũng chỉ muốn thử xem: "Đạo lý này chúng ta đương nhiên hiểu rõ, ta cũng là người hiểu lý lẽ.”
Thẩm thẩm bán gia cầm nghe vậy không do dự nhiều, để lại cũng chết, chẳng bằng tranh thủ cơ hội bán đi, còn lời được vài đồng.
“Ngươi đưa ba đồng là được, nuôi sống được thì ngươi kiếm lời lớn.”
Tần Hạ đếm ba đồng giao cho thẩm thẩm, ba đồng đó ngay lập tức được ném vào tủ, đóng kín, như thể sợ Tần Hạ sẽ đổi ý.
“Còn có, cái ngươi vừa hỏi, ta không bán gà, vịt, nhưng ngươi cứ dọc theo đường này đi về phía trước, sẽ thấy một phụ nhân mặc áo bông in hoa, là tỷ muội thân thích bên phía nương ta, nhà bà ấy cần tiền gấp, lấy gà mái đẻ trứng trong nhà ra đổi, các ngươi có thể đi xem thử.”
Ngu Cửu Khuyết ôm ngỗng con đứng dậy, trong đầu vẫn còn hơi mơ hồ.