Lúc mấy người Lưu Tam Nhi xuất hiện, y cũng hơi hoảng loạn, nhưng lại không hề sợ hãi như Tần Hạ tưởng tượng, lúc nhìn thấy dao phay bên cạnh, y không chút do dự cầm lên.
Khoảnh khắc ấy, Ngu Cửu Khuyết tin tưởng, nếu đám người đó dám động tay thật, dao phay của y cũng sẽ thật sự bổ xuống, cũng không biết sự quyết đoán ấy đến từ đâu.
Ngu Cửu Khuyết chậm rãi thở một hơi, nhận lấy kẹo vừng mà Tần Hạ gắp cho, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Kẹo vừng xốp giòn thơm ngọt, đây cũng là hương vị Ngu Cửu Khuyết thích, y mỉm cười: “Rất ngon, tướng công đi Cam Nguyên Trai mua điểm tâm sao?”
Tần Hạ “Ừm” một tiếng: “Ngươi uống thuốc sẽ đắng miệng, điểm tâm nhà bọn họ ai cũng nghe nói, giá cả phải chăng, ta chọn món nổi tiếng ở đó mua vài miếng, ngươi cũng đừng chê ta tiêu tiền lung tung.”
Tuy hiện tại, cả hai chi là “phu phu” trên danh nghĩa, nhưng Ngu Cửu Khuyết vẫn chịu cực, dậy sớm cùng Tần Hạ bày sạp buôn bán, Tần Hạ cho rằng tiền mà hai người kiếm được, đều nên coi là tài sản chung, hắn tiêu một lần nhiều tiền như vậy, cũng nên nói với Ngu Cửu Khuyết vài câu.
Ngu Cửu Khuyết nhìn gói giấy kia, biết chắc sẽ không rẻ, nhưng Tần Hạ mua cho y dùng, nghĩ vậy, trong lòng y vui mừng còn không kịp: “Vậy về nhà chúng ta cùng ăn.”
Tần Hạ ném nửa miếng kẹo vừng còn sót lại vào trong miệng, cong môi đáp: “Được.”
—----------
Sự việc vừa rồi không ảnh hưởng lớn đến tâm trạng cả hai, Tần Hạ nhìn ra được Ngu Cửu Khuyết là người không chịu thiệt thòi, Ngu Cửu Khuyết cũng thấy rõ bản lĩnh của Tần Hạ.
Về sau nếu gặp loại người như Tam gia, cứ bình tĩnh đối phó là được, không cần lo lắng làm gì cho thêm phiền não.
Trên đường đi về, Ngu Cửu Khuyết hỏi Tần Hạ học võ công từ bao giờ, Tần Hạ mỉm cười: “Cũng không phải công phu gì, chỉ là một số kỹ thuật khống chế thôi, trước đây ta có một bằng hữu chuyên môn sử dụng kỹ thuật này để chiến đấu, ta theo hắn học vài chiêu, lúc đó hắn nói chỉ cần luyện thành thạo vài chiêu cơ bản, hạ gục mấy tên côn đồ bình thường không thành vấn đề.”
Ban đầu Tần Hạ chỉ muốn học cho vui, sau này luyện nhiều quen tay, hơn nữa, hắn thân là đầu bếp, sức khoẻ tốt, lực tay lớn, khi dùng sức thì đúng là hiệu quả tăng gấp đôi, đối phó với lũ vô lại đường phố đã quá đủ.
Hai người tiếp tục đi dọc theo đường lớn, ngang qua tiệm bán gia cầm trong thị trấn, ở phía xa đã có thể ngửi thấy mùi đặc trưng của động vật, cùng với mấy tiếng líu ríu vô cùng ồn ào, náo nhiệt.
Tần Hạ nghĩ tới sân sau trống rỗng của nhà mình, bước chân cũng dần chậm lại.
Ngu Cửu Khuyết cũng quay đầu lại, nhìn theo, phát hiện Tần Hạ đang nhìn l*иg nhốt gà vịt, qua l*иg sắt, có thể thấy được động vật nhỏ lông xù bên trong.
Tần Hạ có chút động lòng, bước lên trước hỏi phụ nhân đang trông tiệm: “Thẩm thẩm, tiệm của ngài có bán gà con không?”
Đối phương còn chưa trả lời, Ngu Cửu Khuyết bên cạnh có hơi buồn cười nhắc nhở: “Tướng công, đây là ngỗng, không phải gà.”