Lưu Tam Nhi lúng túng hừ lạnh một tiếng, khập khiễng bước đi, theo sau là mặt có vết bớt và mắt híp, chẳng mấy chốc cả ba đã biến mất ở góc phố.
Người vây xem dần tản đi, có người thích náo nhiệt thì vỗ tay khen ngợi Tần Hạ.
Tần Hạ xoay xoay cổ tay, quay đầu nhìn về phía người đó, gật đầu tỏ ý cảm ơn, sau đó nhanh chóng đi đến bên cạnh Ngu Cửu Khuyết.
Vừa cúi đầu, đã cảm nhận được ánh sáng sắc lạnh từ dao phay.
Hắn áp tay lên mu bàn tay của Ngu Cửu Khuyết, nhẹ giọng nói: “Không sao rồi, ngươi buông lỏng tay trước đi.”
Ngu Cửu Khuyết nghe xong mới bừng tỉnh, thu tay về.
Tần Hạ thở phào nhẹ nhõm, đem dao phay đặt ở nơi an toàn.
Hắn kéo Ngu Cửu Khuyết về chỗ mình, quay đầu nói cảm tạ Vưu ca nhi bán bánh đường chiên: “Cảm ơn ngươi đã bảo vệ A Cửu.”
Vưu ca nhi cười một tiếng: “Ngươi đừng nói như vậy, ta cũng là kẻ tham sống sợ chết, chẳng qua nhân lúc ngươi đến, mới có thể kéo tiểu ca nhi nhà ngươi trốn ở bên này.”
Nói thì nói vậy, nhưng không thấy hán tử bán dưa muối bên kia, suốt cả quá trình đều giả mù sao?
Người với người, so ra vẫn có thể thấy sự khác biệt rõ ràng.
Cả hai về lại xe đẩy, hài tử của nhà bán mì vằn thắn đối diện chạy từng bước nhỏ sang, đưa đồ ngọt mà Tần Hạ đã mua.
Lúc nãy hắn vội vàng, tiện tay ném đồ lên sạp nhà người ta, rồi chạy đi bắt Lưu Tam Nhi, may là đồ vẫn nguyên vẹn, không bị hư hỏng.
Tần Hạ chắp tay cảm tạ, rồi cầm hai miếng kẹo vừng cho hài tử, hài tử vui vẻ giơ miếng kẹo chạy về: “Cha! Nương! Ăn kẹoi!”
*Kẹo vừng đen:*Kẹo vừng trắng:Tần Hạ cũng chia cho Vưu ca nhi ở bên cạnh một ít: “Mua ở Cam Nguyên Trai, tuy là bị vụn hơi nhiều, nhưng vẫn ăn được.”
Tiền mua kẹo không hề rẻ, một túi nhỏ cũng đã hết mười mấy đồng, hơn nữa còn là của Cam Nguyên Trai, chắc chắn giá sẽ phải cao hơn, sao có thể chê vụn.
Vưu ca nhi dùng giấy dầu cẩn thận bọc lấy, nói là đem về cho hài tử nhà mình ăn: “Mấy tiểu tử đó, vài ngày trước còn lẩm bẩm với ta muốn ăn kẹo, rõ ràng trong nhà bán bánh đường, cũng không thiếu đồ ngọt.”
Dứt lời thì cũng tới lúc hắn ta phải dọn sạp, Vưu ca nhi cất gọn đồ đạc xong thì rời đi.
Phía sau, Tần Hạ dùng đũa gắp một miếng kẹo vừng cho Ngu Cửu Khuyết: “Bình tĩnh lại rồi à, ngươi cũng ăn một ít kẹo đi.”
Từ nãy đến giờ, Ngu Cửu Khuyết vẫn luôn ngẩn người, sắc môi cũng tái hẳn đi.
“Có khó chịu ở đâu không? Chúng ta đến tiệm thuốc khám nhé?” Dù sao đầu Ngu Cửu Khuyết vẫn đang bị thương, sự xuất hiện của Tần Hạ chắc chắn sẽ khiến cốt truyện ban đầu thay đổi, hắn có hơi lo ngại việc này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục của Ngu Cửu Khuyết.
Chẳng hạn vừa nãy Tam gia chọc y tức giận, khiến cho cái gì đó không thông…
Tần Hạ không hiểu y thuật, có điều, sắc mặt của Ngu Cửu Khuyết thật sự không tốt.
Ngu Cửu Khuyết lắc đầu: “Khi nãy hơi tức ngực với đau đầu, bây giờ đỡ rồi.”