Dọa gã sợ tới mức lớn tiếng trách móc: “Hai tên ngu xuẩn các ngươi, còn không lùi về sau! Lùi về sau!”
Tùy tùng thấy vậy chỉ đành nhượng bộ, không ngờ Tần Hạ lại lạnh lùng nói: “Cút sang chỗ khác, tránh xa sạp điểm tâm của nhà ta ra!”
Tam gia vẫn kêu la oai oái, hai tên tuỳ tùng nào dám trái lời, trong chớp mắt đã cách xa đến hai trượng.
Tam gia lăn lộn nhiều năm trên phố, thực chất chỉ là một kẻ nịnh hót, chuyên môn bắt nạt kẻ yếu.
Vốn gã thấy Ngu Cửu Khuyết xinh đẹp, lại bị bỏ ở đây một mình, nên đến gần trêu ghẹo, nào ngờ trượng phu của ca nhi này lại là một người lợi hại thế này!
Lúc này nếm trái đắng, chỉ có thể liên tục cầu xin: “Hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng! Đều là hiểu lầm thôi!”
Một tay khác của Tần Hạ hung hăng đè mặt gã xuống đất: “Hiểu lầm sao? Ta thấy không phải làm hiểu lầm đâu, ngươi ở trước mặt phu lang ta, nói năng lỗ mãng, lời lẽ cợt nhả, lẽ nào là ta nghe nhầm?”
Tam gia cảm thấy tay của Tần Hạ quả thực giống như kẹp lửa cứng rắn, ấn chặt đến mức gã không dám động đậy, bây giờ đầu bếp đều lợi hại như vậy sao?
Gã thầm nghĩ hôm nay sợ là không thể kết thúc êm đẹp được, chỉ đành tìm cách thoát thân trước.
“Hảo hán, thật sự chỉ là hiểu lầm, cái đó là do ta… do ta nhận nhầm người! Các ngươi nói phải không?”
Gã hắng giọng gọi tùy tùng của mình “làm chứng”, tên có vết bớt ở mặt ngốc nghếch không kịp phản ứng, cũng may có tên mắt híp thông minh, lập tức cao giọng nói: “Không sai không sai, hảo hán, Tam gia của bọn ta nhận nhầm người thôii! Tất cả chỉ là hiểu lầm!”
Tần Hạ vẫn không nói gì, Tam gia âm thầm nghiến chặt răng, hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Tần Hạ, ngoài mặt vẫn giả tạo nói: “Hảo hán, ta nhận sai với phu lang của ngươi, xin ngươi rộng lượng bỏ qua.”
Có câu diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.
Đám lưu manh trên con phố này, cho dù báo quan cũng sẽ không bị ăn gậy, hay ngồi đại lao, chỉ cần nói là nhận lầm người hoặc là uống rượu say xỉn, đám quan gia cũng chỉ quở trách vài câu, không đau cũng không ngứa.
Tần Hạ tự nhận, bài học hôm nay hắn dạy dỗ gã Tam gia này còn lợi hại hơn cả quan sai, trước khi thả Tam gia ra còn dùng sức vặn cổ tay gã một cái, rồi mới hung hăng thu tay về.
Tam gia nhanh chóng đứng dậy, cảm thấy cánh tay như sắp gãy tới nơi!
Nhưng gã nhìn vóc dáng của Tần Hạ cũng không giống người luyện võ, lần này đúng là ra cửa không xem lịch, đá phải tấm sắt, coi như Lưu Tam Nhi gã xui xẻo.
Mắt thấy gã muốn chuồn đi, Tần Hạ liền người lại, giận dữ nói: “Nhanh nhận lỗi đi.”
Lưu Tam Nhi chỉ đành chắp tay về phía hắn và Ngu Cửu Khuyết, ậm ừ nói vài câu “xin lỗi”, rõ ràng là không phục.
Tần Hạ nhân lúc gã chuẩn bị cất bước rời đi, cảnh cáo: “Tam gia phải không? Nhà ta chỉ là tiểu thương nhỏ bày sạp buôn bán, nào dám trông mong Tam gia ghé đến. Mong rằng sau này, Tam gia có đi ngang nơi đây, thì nhớ tránh xa chút!”