“Hai vị khách quan, đồ ăn của quầy chúng ta thật sự đã bán hết rồi, nếu hai ngài muốn ăn thử, ngày mai có thể tới sớm hơn.” Ngoài mặt Ngu Cửu Khuyết vẫn nhẫn nại giải thích cho hai hán tử trước mặt, nhưng y vẫn có thể tinh ý nhận ra, hai kẻ này đang cố ý gây sự..
“Ông đây không quan tâm! Ngươi nghĩ cách làm một phần cho ta! Nếu không có thì…” Hán tử vừa lên tiếng vẻ ngoài dung tục, dùng ngón tay sờ sờ môi, nở nụ cười không có ý tốt nhìn Ngu Cửu Khuyết: “Tiểu ca nhi ngươi, dù ăn mặc quê mùa, nhưng lại có một khuôn mặt xinh đẹp, không bằng đi với ta sang quán rượu bên cạnh, uống vài chén, nếu ngươi nghe lời, mấy chuyện này sẽ không tính toán với ngươi nữa.”
Nếu trước đó chỉ là gây sự vô cớ, thì giờ đã hoàn toàn lộ rõ bản chất.
Ngu Cửu Khuyết âm thầm duỗi tay, cầm lấy cán dao phay ở trước mặt, lạnh giọng nói: “Các ngươi có ý gì?”
Hán tử trên mặt có vết bớt vốn dĩ đứng ở phía sau, nghe xong liền tiến lên trước nói: “Ngươi cảm thấy bọn ta có ý gì, thì bọn ta chính là ý đó, chẳng qua là một ca nhi bày sạp bán điểm tâm, còn dám lên mặt với bọn ta ư? Ta nói cho ngươi biết, Tam gia nhìn trúng ngươi, là đang cho ngươi mặt mũi, lát nữa uống rượu vui vẻ, tiền thưởng của Tam gia đủ cho ngươi bày hàng một ngày!"
Mắt thấy những người này càng nói càng quá đáng, Ngu Cửu Khuyết tức đến mức ngực phập phồng, nắm chặt dao phay đưa lên cao: “Ta sẽ không đi uống rượu gì với các ngươi, nếu các ngươi dám tiến lên một bước, đừng trách ta không khách sáo!”
Nào biết được, tay cầm cán dao của Ngu Cửu Khuyết chẳng những không dọa được đối phương, cái tên “Tam gia” cầm đầu kia thậm chí còn vỗ tay.
“Tốt! Có cá tính, ta thích! Tiểu mỹ nhân, ngươi thật sự không theo Tam gia sao? Theo tam gia, ngươi sẽ không cần đứng đây buôn bán vất vả nữa, ta sẽ cho ngươi ăn ngon, uống…”
Còn chưa nói xong, Tam gia đã như gà trống bị bóp cổ, đột ngột im bặt, nhất thời xung quanh trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
Ngu Cửu Khuyết mở to mắt nhìn, hóa ra Tần Hạ đã kịp thời trở về, nhân lúc hán tử kia điên cuồng nói xằng nói bậy, một tay kéo lấy cổ áo gã, rồi tiện đà đạp đối phương xuống đất, sau đó kéo tay gã ra sau, dùng lực mạnh như muốn giật đứt cả cánh tay gã.
Vưu ca nhi thấy Ngu Cửu Khuyết vẫn cầm dao phay đứng ngây người, rốt cuộc lấy hết can đảm, bước nhanh tới, kéo Ngu Cửu Khuyết sát vào người mình, rồi trốn sau một góc ít người chú ý.
Từ đầu đến cuối, Ngu Cửu Khuyết vẫn cầm chặt dao phay trong tay, hình dạng cán dao in hằn vào lòng bàn tay non mềm của y.
“Đừng! Đừng! Đau” Chẳng biết có phải trẹo khớp xương nào không, mà hán tử đau tới mức khuôn mặt ửng đỏ.
Hai tên tùy tùng muốn lên trước giúp đỡ, bị Tần Hạ dùng ánh mắt uy hϊếp liếc qua, ra vẻ như đang muốn tiếp tục bẻ tay “Tam gia”.