Gần giờ Dậu, trên sạp đã không còn lại gì.
Tần Hạ tính canh giờ, làm xong hai phần đậu phụ áp chảo và mì lạnh nướng của Hưng Dịch Minh đặt, hắn để Ngu Cửu Khuyết ở lại trông sạp, rồi chạy chậm đưa đến Cam Nguyên Trai.
Trong cửa tiệm, Hưng Dịch Minh dường như đã đợi rất lâu.
"Giờ Ngọ chỉ ăn qua một phần, ta đã nhớ thương cả buổi chiều, nghĩ về nhà vừa ăn vừa uống thêm chút rượu, chẳng phải quá tuyệt ư?"
Hưng Dịch Minh thấy Tần Hạ đúng giờ giao đến, nhất thời lại có thêm vài phần hảo cảm.
Ông ta vui vẻ thanh toán ba mươi đồng còn lại, thì thấy Tần Hạ đang nhìn điểm tâm của tiệm.
"Muốn mua vài món về nhà nếm thử không?"
Tần Hạ gật đầu.
"Phu lang ta thích ăn ngọt, điểm tâm trong thành nhất định không chỗ nào bằng bên ngài, đã đến rồi, sao có thể về tay không?"
Hưng Dịch Minh vốn bởi vì tay nghề của Tần Hạ mà đánh giá cao hắn, không ngờ hắn chỉ là một đầu bếp bày sạp, mà cách nói chuyện cũng khéo léo không kém gì thương nhân như ông ta.
Không quan tâm thật hay giả, những lời này đều khiến người nghe thoải mái.
"Ngươi cứ chọn, ta sẽ để cho ngươi giá tốt."
Tần Hạ chắp tay cười nói: "Vậy trước tiên cảm tạ chưởng quầy, chẳng biết có thể mạo muội hỏi chưởng quầy họ gì không?"
"Ta họ Hưng, còn ngươi?"
"Hóa ra là Hưng chưởng quầy, tiểu nhân họ Tần."
"Tần lão bản."
Sau khi hai người khách sáo một hồi, Tần Hạ cũng không nói suông, mà nghiêm túc chọn vài loại điểm tâm. Gồm bánh nếp thơm nổi tiếng nhất Cam Nguyên Trai và bánh phục linh, mỗi loại lấy năm khối, lại lấy thêm một bao bánh đào giòn.
*Bánh nếp thơm*Bánh phục linh
Hai loại điểm tâm đều là năm đồng một khối, cộng lại năm mươi đồng, bánh đào một bao sáu cái, mười lăm đồng.
*Bánh quy đào
Hưng Dịch Minh bỏ số lẻ, chỉ lấy Tần Hạ sáu mươi đồng.
"Tính ra ta cũng chẳng ăn không của ngươi, còn kiếm thêm năm đồng."
Hưng Dịch Minh bảo tiểu nhị cầm một gói kẹo vừng nhỏ tới, đặt cùng một chỗ với điểm tâm Tần Hạ mua.
"Những cái này khi làm không cẩn thận bị vụn một chút, nhưng hương vị vẫn rất đảm bảo."
Ý là muốn tặng kèm cho Tần Hạ.
Hai bên đều là người thành thật, có thể xem như Tần Hạ lấy đồ ăn vặt của mình đổi lấy điểm tâm của Cam Nguyên Trai.
Tần Hạ nói cảm tạ xong cáo từ rời đi, đi không bao lâu đã thấy sạp hàng nhà mình.
Bất ngờ là, rõ ràng nguyên liệu nấu ăn đã bán hết, theo lý, cho dù có người hỏi thăm, biết không có gì để mua cũng sẽ nhanh chóng rời đi, nhưng lúc này lại có ba hán tử vẫn đang nán lại.
Dù cách xa một đoạn, cũng có thể mơ hồ nghe thấy ba người đang to tiếng.
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, Tần Hạ nhíu mày, nhanh chóng chạy về phía trước.