Loại vằn thắn nhỏ này, bên trong chỉ có chút thịt, nhưng nước dùng lại rất ngon, Tần Hạ vừa ngửi đã biết dùng xương hầm.
Hai người bắt đầu ăn canh vằn thắn, Tần Hạ ăn hai cái bánh đã no, Ngu Cửu Khuyết ăn hết năm cái còn lại.
Tần Hạ vẫn lo y ăn chưa no, lại sang chỗ ca nhi bên cạnh mua hai cái bánh đường chiên.
Vưu ca nhi liếc sang bên này, không nghĩ tới tiểu ca nhi như Ngu Cửu Khuyết nhìn nhu nhu nhược nhược, sức ăn lại lớn đến vậy.
Hắn ta thầm lắc đầu, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Cơm nước xong xuôi, dù đã dùng giấy dầu, cũng không tránh khỏi việc dính dây bẩn lúc ăn.
Hai người múc nước rửa sạch, ngồi trên ghế con, dựa gần nhau khẽ nói chuyện.
Ngu Cửu Khuyết nói: "Sáng hôm nay hẳn là bán được hơn năm trăm đồng, trứng gà sắp hết rồi, trừ bốn quả chưởng quầy muốn, thì chỉ còn lại năm quả."
Một quả trứng gà mất những bốn đồng, mỗi quả lời được một đồng.
Dù Tần Hạ cảm thấy mì lạnh nướng mà thiếu trứng gà sẽ mất đi tinh tuý, nhưng hắn vẫn phải chấp nhận sự thật, người chịu ăn trứng gà rất ít, cho nên hôm nay chỉ mang theo hai mươi quả đến.
Quả nhiên buôn bán cả sáng, cũng cũng chỉ có vài người muốn thêm trứng.
"Năm quả này có người mua hết là tốt nhất, không ai mua cũng không sao, trứng gà để lâu không sợ hỏng."
Các nguyên liệu nấu ăn khác cũng không còn nhiều lắm, hy vọng có thể bán hết trước giờ Dậu, đưa xong phần của Cam Nguyên Trai kia, là có thể dọn quán.
Bận rộn từ sáng sớm đến tận lúc này, hai người đều có chút mệt mỏi, lại vừa dùng bữa xong, cảm thấy hơi buồn ngủ, nhất thời cũng không vội đứng dậy.
Đằng trước có xe đẩy chắn gió, lửa bếp chưa tắt, bên cạnh cũng ấm áp.
Ngu Cửu Khuyết cho tay vào trong tay áo rộng thùng thình, rồi im lặng, mí mắt nặng trĩu.
Mấy ngày vừa rồi, y vẫn đều đặn uống thuốc, đã đỡ choáng đầu hẳn nhưng càng thích ngủ hơn trước.
Tần Hạ nói trong thuốc có vài dược liệu an thần, Ngu Cửu Khuyết cũng hiểu điều này, nhưng y vẫn cảm thấy mình đang làm chậm trễ việc của Tần Hạ.
Thấy Ngu Cửu Khuyết không ngừng gật gù như gà mổ thóc, Tần Hạ cảm thấy trong lòng như có lông vũ quét qua.
"Buồn ngủ thì cứ dựa vào người ta, có người đến ta sẽ gọi ngươi."
Hắn chỉ vào đầu vai mình: "Cơ thể ngươi còn chưa dưỡng tốt, ngày ngày theo ta bày sạp bán quán, không khỏi quá mức vất vả, thật sự không được…"
Hắn nghĩ sau này nên để Ngu Cửu Khuyết về sớm một chút, sáng sớm cũng không cần dậy theo hắn, đến muộn một chút cũng được.
Nào biết còn chưa nói xong câu, Ngu Cửu Khuyết cắt ngang: "Ta không mệt!"
Dường như sợ Tần Hạ muốn bỏ y.
Tần Hạ đành phải thu lại lời vừa định nói.
Cuối cùng hắn vẫn khuyên Ngu Cửu Khuyết dựa vào mình nghỉ ngơi một lát, chưa đến hai khắc, khi có người qua đường dừng bước hỏi sạp bán gì, giá cả bao nhiêu.
Ngu Cửu Khuyết đã lập tức tỉnh lại, dụi mắt, ngồi thẳng người.
Tần Hạ chỉ cảm thấy nửa người nhẹ hẳn, đồng thời cũng có cảm giác hơi trống vắng.
…