Phu Lang Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Là “Thùng Cơm”!

Chương 37: Bánh nhân cải

Món mì lạnh nướng được Hưng Dịch Minh đánh giá cao.

Thậm chí vừa ăn hai miếng, ông ta đã hỏi Tần Hạ bày quán đến khi nào.

"Nếu trước bữa tối vẫn còn, ta sẽ quay lại mua thêm, mang về nhà cho nương tử và hài tử nếm thử."

Tần Hạ nhìn chỗ đậu phụ và mì còn lại: "Chỉ sợ đến lúc đó không còn, nhưng nếu ngài muốn, tiểu nhân sẽ để lại, đến lúc đó sẽ làm cho ngài."

Hưng Dịch Minh nuốt ngụm mì lạnh nướng, liên tục gật đầu.

"Như thế rất tốt, vậy ngươi để cho ta hai phần mì lạnh nướng lớn, mỗi phần thêm hai quả trứng gà, với hai phần đậu phụ áp chảo, đều nửa cay nửa không."

Ngu Cửu Khuyết nhanh chóng gảy bàn tính..

"Tổng cộng năm mươi tư đồng, số này không dễ nghe, ngài đưa năm mươi ba đồng là được."

Hưng Dịch Minh đếm hai mươi lăm đồng.

"Các ngươi buôn bán nhỏ không dễ dàng, đây là tiền đặt cọc, còn lại ba mươi đồng, ta sẽ đưa sau."

Ngu Cửu Khuyết thu tiền, nói cảm tạ.

Hưng Dịch Minh lại hỏi Tần Hạ: "Nếu ta đã đặt trước thì không biết ngươi có thể giao hàng được không? Cam Nguyên Trai phía trước chính là cửa tiệm của ta, giờ Dậu ngươi đưa đến là được."

Là chưởng quầy của Cam Nguyên Trai?

Tần Hạ có ký ức của nguyên chủ, biết Cam Nguyên Trai ở huyện thành rất có danh tiếng.

Bọn họ có một loại điểm tâm gọi là bánh nếp thơm, là món nổi tiếng trong tiệm. Ngày lễ tết, không ít bách tính khi đến thăm gia quyến, bằng hữu, đều mang hộp "Thập quả điểm tâm" của Cam Nguyên Trai.

"Tiểu nhân đã nhớ, đầu giờ Dậu nhất định sẽ đưa đến."

Hưng Dịch Minh hài lòng gật đầu, trong tay còn cầm phần mì lạnh nướng chưa ăn xong, thong dong rời đi.

Sau giờ Ngọ, lại làm ba phần, Tần Hạ xoa bóp cánh tay hơi mỏi, chuẩn bị cùng Ngu Cửu Khuyết hâm nóng đĩa bánh mang từ nhà theo, lót bụng đã rồi tiếp tục làm sau.

Đồ ăn trên đường phố không rẻ, còn chưa chắc đã hợp khẩu vị. Nhân lúc thời tiết lạnh, đồ để lâu cũng không hỏng, sáng sớm ở nhà, Tần Hạ đã tranh thủ nướng không ít bánh nhân cải.

*Bánh nhân cảiThịt heo chia làm hai phần nạc và mỡ, thịt nạc băm làm nhân, thịt mỡ cắt thành từng miếng vuông, cho vào nồi nấu thành tóp mỡ với mỡ lợn dự phòng.

Bắp cải thái nhỏ, trộn với tóp mỡ, nêm gia vị muối, đường, xì dầu, cuối cùng thêm một chút bột bắp, hành lá cắt nhỏ, đổ mỡ lợn vào khuấy đều. Đây là phần nhân bánh.

Lúc tạo hình bánh cũng rất thú vị.

Trải bột ra lòng bàn tay, cho nhân vào giữa, kéo khối bột xung quanh vào giữa, không cần lo bột bị đứt.

Đợi đến khi bột bao hết phần nhân, sửa lại hình dạng, dùng tay ấn dẹt rồi cho vào nồi.

Bánh nhân cải làm như vậy, khi cắn vào sẽ có nước súp tràn ra.

Nhất định phải dùng bắp cải để làm, các loại rau khác không thể tạo được hương vị này.

Khi mang theo, nồi và bếp đều có sẵn, cho bánh vào hâm nóng lại, nếm thử vị cũng không khác lúc vừa làm xong.

Ăn mỗi bánh nhân cải sợ là bữa cơm có hơi đạm bạc, Tần Hạ cầm tiền, đi đến sạp hàng cách đó không xa mua hai chén vằn thắn nhỏ.