Phu Lang Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Là “Thùng Cơm”!

Chương 36:

Hưng Dịch Minh không hổ là “người sành ăn”, chưa biết mì nướng lạnh là gì, chỉ dựa vào mùi thơm hấp dẫn này, đã mở miệng nói: “Muốn loại lớn, các ngươi có gì cứ thêm vào hết.”

“Không thành vấn đề, tổng cộng hai mươi hai đồng, phía trước còn ba người nữa, phiền ngài chờ một chút, ở đây có ghế ngài có thể ngồi.”

Hưng Dịch Minh phất tay ý bảo không cần, đợi cũng không tốn nhiều thời gian, ông ta đã ngồi trong tiệm khá lâu rồi, hiếm khi có dịp ra ngoài dạo chơi, so với ngồi đợi, Hưng Dịch Minh càng thích xem quá trình làm món ăn hơn.

Ngu Cửu Khuyết nhận tiền, thấy trong chảo có một phần đậu phụ áp chảo sắp hoàn thành.

Y thành thạo chuẩn bị hộp giấy, múc hành lá, rau mùi và ớt lên.

Hưng Dịch Minh nhìn một lúc, đã hiểu món đậu phụ áp chảo thực ra là đậu phụ chiên.

Theo lý mà nói, các hộ nhà nông khi mua đậu phụ về, đa phần sẽ dùng phương pháp luộc, chiên gì đó sẽ ngại tốn dầu, nhưng không phải không có, thành ra món này cũng không mới lạ gì, nhưng trên phố có người bán đậu phụ thối chiên, có người bán đậu phụ kho, lại không ai nghĩ đến việc chiên đậu phụ rồi phết nước sốt, lại đặt tên như vậy.

Điều khiến ông ta hứng thú hơn chính là món mì lạnh nướng được làm tiếp theo.

Tần Hạ làm liên tiếp hai phần, động tác thành thạo, lưu loát, khiến Hưng Dịch Minh không nhịn được khen ngợi!

Lúc làm tới phần của Hưng Dịch Minh, ông ta đứng ở phía trước, trò chuyện với Tần Hạ.

“Đây là món ăn vặt đến từ đâu? Ta trước đây chưa từng thấy qua thứ này, có phải do ngươi tự nghĩ ra không?”

Tần Hạ nhìn thoáng qua đã biết Hưng Dịch Minh ít nhiều gì cũng là lão bản của tiệm lớn, một thân áo gấm, ngón tay còn đeo nhẫn ngọc.

Nhân vật như vậy ghé đến sạp ăn vặt này của Tần Hạ, có vài phần không hợp lý.

“Lão thái thái của tiểu nhân từng là trù nương, ở nhà thường nghiên cứu các món ăn, tiểu nhân chỉ lấy ra cải thiện một chút, nuôi sống gia đình.”

Dù sao thì tổ mẫu của nguyên chủ không còn nữa, Tần Hạ cứ đẩy hết trách nhiệm cho bà là được.

“Thì ra là vậy.”

Hưng Dịch Minh không nghi ngờ gì.

Từ triều đại trước, trù nương đã dần thịnh hành, khác với trù tử, trù nương thường không làm việc trong tửu lâu, quán ăn, mà làm việc trong các nhà giàu có, phú hộ.

Gặp được trù nương có tay nghề tốt, các phú hộ sẽ bỏ ra số tiền lớn để tranh nhau mời về, có được tay nghề như vậy cũng không có gì lạ.

Hưng Dịch Minh đợi không quá lâu, món đậu phụ áp chảo đã ra lò, ông ta nhận lấy rồi bắt đầu ăn, tiếp tục nhìn Tần Hạ làm mì lạnh nướng.

Đậu phụ khi còn nóng cho vào miệng, bên ngoài giòn, bên trong mềm, Hưng Dịch Minh ban đầu không muốn cho ớt, nhưng thấy có bột ớt, bèn bảo Ngu Cửu Khuyết cho nửa thìa rắc lên nếm thử.

“Bột ớt của ngươi, chắc hẳn có thêm nhiều loại gia vị khác, nếu dùng dầu đổ vào, chắc chắn đến nhúng đế giày cũng ngon!”

Hưng Dịch Minh vừa nói câu này ra, Tần Hạ liền hiểu.

Xem ra vị chưởng quầy này thực sự là người sành ăn, biết thưởng thức ẩm thực.

“Ngài đúng là người trong nghề.” Tần Hạ khen ngợi.

Hưng Dịch Minh cười lớn: “Không bằng tay nghề của ngươi.”

Nói xong, ông ta hứng thú nhìn vào chảo mì lạnh nướng, nôn nóng đợi nếm thử.