Lúc bận rộn nhất, Tần Hạ chỉ cảm thấy như chảo sắt sắp bị hắn cào ra lửa.
Hễ có hai người cùng đợi, đều sẽ khuyên Tần Hạ: "Lão bản, một cái bếp của ngươi không đủ dùng đâu, nên thêm một cái bếp nữa thì tốt hơn."
Tần Hạ cười khổ, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ hắn không muốn thêm sao?
Ban đầu, khi bán xúc xắc ngọc bích được mười hai lượng bạc, mua xe mất ba lượng rưỡi, hắn cứ nghĩ rằng đó là khoản chi lớn nhất, kết quả sau đó mua chảo sắt lại tốn mất bốn lượng.
Trừ đi các khoản chi phí khác, mười hai lượng bạc chỉ còn lại hơn một lượng.
Về các vật dụng bằng sắt, triều đình quản lý rất nghiêm ngặt, số tiệm rèn trong cả huyện thành chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tần Hạ vốn còn muốn mua thêm một cái chảo sắt, tính toán làm thêm mấy món ăn vặt khác để bán cùng. Nhưng vừa nghe giá một cái chảo sắt tốn đến năm lượng, hắn tạm thời từ bỏ ý định đó.
Bây giờ, Tần Hạ đã hiểu tại sao thời đại này một cái chảo sắt có thể coi là báu vật gia truyền.
Đành chờ đến khi dư chút tiền rồi mới tính tiếp.
——
Trên phố Lục Bảo, cửa hàng mọc san sát nhau, có một tiệm bánh ngọt tên là “Cam Nguyên Trai”, trong huyện thành cũng được xem là “ tiệm có tiếng lâu năm”.
Chưởng quầy Hưng Dịch Minh thân hình mập mạp, ngày thường không có sở thích gì ngoài đam mê nghiên cứu hai chữ “ẩm thực”.
Hưng Dịch Minh tự xưng là “thực khách sành ăn”, không có món ăn nổi tiếng nào ở Tề Nam mà ông ta chưa từng thử qua.
Hôm đó, mãi đến gần trưa ông ta mới đến cửa tiệm, ngồi sau quầy hàng lật xem sổ sách buổi sáng. Kết quả, vừa gảy bàn tính vừa ghi chép, ông ta đã không thể ngồi yên được nữa.
Hưng Dịch Minh gọi một tiểu nhị đến hỏi: “Trên phố có phải vừa có nhà nào mới mở gian hàng bán đồ ăn không? Ta ngửi thấy mùi thơm lạ.”
Tiểu nhị lúc này chỉ ngửi được mùi bánh ngọt của tiệm mình, không hiểu chưởng quầy đang nói gì.
Đến khi phát hiện Hưng Dịch Minh nhìn chằm chằm vào hộp giấy dầu trong tay người qua đường, tiểu nhị mới kịp phản ứng.
“Bẩm chưởng quầy, đầu phố có sạp mới mở bán đậu phụ, gọi là đậu phụ áp chảo, sáng nay có khách nhân đến mua điểm tâm cầm theo, tiểu nhân nghe họ nói qua.”
Đậu phụ áp chảo?
Lần đầu nghe tên món ăn này đã lập tức khơi dậy hứng thú của Hưng Dịch Minh.
Ông ta liền đẩy sổ sách sang một bên: “Ngươi ở đây trông cửa hàng cho cẩn thận, ta tự đi ra đầu phố xem.”
Tiểu nhị đã quá quen với dáng vẻ này của Hưng Dịch Minh, không hề cảm thấy bất ngờ, đáp một tiếng rồi tiễn chưởng quầy đi, tự giác cầm khăn lau quầy, nhanh chóng chào đón khách nhân mới vào cửa.
Hưng Dịch Minh theo mùi thơm đi tới, ánh mắt rất nhanh đã bị một sạp nhỏ đầy người vây quanh hấp dẫn.
Hưng Dịch Minh tiến lại gần, giật giật mũi, hai mắt phát sáng.
Đúng rồi, chính là mùi hương này!
“Ở đây bán món gì? Cho ta mỗi món một phần.”
Ngu Cửu Khuyết vừa cất tiền của người trước vào túi, nghe thấy câu này liền ngẩng đầu, mỉm cười báo giá đậu phụ áp chảo và mì lạnh nướng.
“Ngài muốn mì lạnh nướng loại nhỏ hay lớn, có thêm trứng không?”