Đợi cho bánh đường chiên nguội mới có thể ăn, Ngu Cửu Khuyết xoay người kéo áo Tần Hạ.
“Ngươi ăn trước đi.”
Tần Hạ từ chối không được, chỉ có thể cắn một miếng nhỏ.
“Buổi sáng ta ăn nhiều, bụng còn no lắm, ngươi ăn là được rồi.”
Thực ra, hắn đã ngửi mùi dầu từ sáng sớm đến giờ, Tần Hạ thực sự không còn khẩu vị để ăn mấy món chiên nữa.
Nhưng có thể thấy, Ngu Cửu Khuyết rất thích ăn đồ ngọt, ăn đến môi dính đầy dầu, nhìn so với ngày thường còn mềm mại hơn.
Trong lòng Tần Hạ có hơi loạn, hắn chớp mắt một cái, chậm rãi nhìn sang hướng khác.
Đợt bán hàng buổi sáng đã xong, cuối cùng sạp bên cạnh Tần Hạ cũng có người đến.
Người đó lấy từng hũ nhỏ chứa dưa muối trong giỏ ra, rõ ràng là sạp hàng chuyên bán các món ăn kèm với cơm.
Một hàng mười hũ, bên ngoài dán giấy đỏ, viết rõ bên trong có gì.
Đa phần là các món rau nhà nông hay ăn, như củ cải, su hào, dưa chuột, gừng tây, ớt núi, súp lơ các loại.
Những món này dù nhà nào cũng có thể muối được, nhưng không phải ai cũng biết cách làm, hoặc làm không được ngon như mua ngoài hàng.
Vì vậy, những quầy nhỏ như thế này, buôn bán cũng khá tốt.
Hai bên gật đầu chào hỏi, coi như đã quen biết.
Tần Hạ ban đầu chọn thuê sạp ở đây, cũng đã xem xét qua “hàng xóm” hai bên.
Bên trái bán bánh đường chiên, dù cũng là điểm tâm sáng, nhưng là đồ ngọt, bên phải bán dưa muối, càng không liên quan đến những món hắn bán.
Ba quầy nối liền, không đến mức giành khách của nhau, cũng tránh được một số mâu thuẫn, kiện cáo không đáng có.
Gần trưa, người đi chợ mua thức ăn rõ ràng cũng nhiều lên.
Có người đi lại bên ngoài, đa phần sẽ ghé sạp mì vằn thắn, nán lại dùng bữa.
Cũng có người xách giỏ mua rau, tiện tay mua thêm một ít thức ăn chế biến sẵn về thêm món.
Huyện Tề Nam thuộc Bình Nguyên Phủ, không bằng những vùng đất màu mỡ ở phía Nam. Gặp năm mất mùa, dân chúng nơi đây từng ăn cả vỏ cây, nhưng đó là chuyện từ thời xa xưa.
Mấy chục năm gần đây đều mưa thuận gió hòa, kho lương đầy đủ, người trong thành cũng sẵn sàng chi tiền cho việc ăn uống nhiều hơn. Như lúc nguyên chủ còn nhỏ, trên đường không hề có nhiều tửu lâu hay quán ăn như bây giờ.
"Tiểu lão bản, cho ta một phần đậu phụ áp chảo, không ớt không hành lá, hài tử không ăn được."
"Phần mì lạnh nướng này bao nhiêu tiền một phần? Sáu đồng à? Cũng quá đắt, ta ăn một bát mì chay cũng chỉ có năm đồng, mà phần này có được bao nhiêu đâu."
"Cho ta hai phần đậu phụ, ngươi thêm cho ta một miếng có được không?"
Sáng sớm, khách mua phần lớn là những hán tử phải ra ngoài làm việc chân tay nặng nhọc, ngược lại, vào giờ này, thực khách ghé đến đều là các nữ nhân lo việc nội trợ và tướng công của bọn họ.
Nữ nhân sẽ cẩn thận hơn, vì phải tính toán kỹ lưỡng chi tiêu hàng ngày, mua đậu phụ cũng phải chọn miếng lớn, trước khi giao tiền nhất định phải trả giá.
Vì thế Tần Hạ và Ngu Cửu Khuyết lại phải mất thêm chút công sức, nhưng may mắn thay, những người hỏi và ăn thử khá nhiều, người sẵn lòng mua cũng không ít, xem như không mất công.