Phu Lang Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Là “Thùng Cơm”!

Chương 33: Buôn bán khấm khá

Hán tử cuối cùng mua một phần mì lạnh nướng lớn thêm trứng, một phần đậu phụ áp chảo, tổng cộng hai mươi hai đồng.

Trước khi ra về, gã ta còn nhờ Ngu Cửu Khuyết cho thêm hai cái que tre, có lẽ định chia cho người khác nếm thử.

Sau khi tiễn khách, phần mì lạnh nướng Tần Hạ làm riêng để nếm thử vẫn còn rất nhiều, Tần Hạ lấy hai phần nhỏ cho ca nhi họ Vưu bán bánh đường chiên bên cạnh.

Vưu ca nhi ngạc nhiên, không ngờ lại có cơ hội được ăn thử miễn phí như vậy.

Hắn ta có nghe thấy, giá của món này cũng không rẻ đâu!

“Cái này… thật ngại quá!”

Vưu ca nhi khách sáo hai câu, hắn ta cẩn thận nhận lấy, nhân lúc còn nóng nếm thử.

Khi Vưu ca nhi liên tục cảm khái về hương vị tuyệt vời của mì lạnh nướng, gian hàng của Tần Hạ bắt đầu có khách liên tục ghé đến.

Trong đó, có một số người đã từng mua đậu phụ áp chảo tại hội chùa, nhưng đa phần vẫn là những thực khách mới.

Bọn họ thường xuyên đi ngang con phố này, sớm đã chú ý đến gian hàng mới mở của Tần Hạ, hơn nữa còn bị hương thơm thu hút dừng chân.

Đối với những khách nhân lần đầu đến mua, không tránh khỏi việc phải dành chút thời gian giới thiệu.

Tần Hạ phải cùng lúc làm hai món ăn, nhớ từng yêu cầu khác nhau, thực sự không có cách nào phân thân ra làm việc khác.

Vì vậy phần giới thiệu món ăn, thu tiền, đóng gói, chủ yếu đều do Ngu Cửu Khuyết phụ trách.

“Đậu phụ áp chảo, năm đồng một phần, tổng cộng năm miếng, mì lạnh nướng phần nhỏ sáu đồng, phần lớn mười hai đồng.”

“Hành tây, rau mùi, hành tím không thêm tiền, nếu ngài thích thì có thể thêm nhiều một chút, không thích cũng có thể không bỏ vào.”

“Tương ớt? Thật xin lỗi, nhà ta không bán lẻ tương ớt.”

“Tổng cộng mười hai đồng, thức ăn của ngài đây, cẩn thận nóng.”

“Có thể nếm thử miễn phí, ngài chờ một chút, ta giúp ngài lấy một miếng dùng thử.”



Mặc dù buôn bán không phải quá đắt khách, nhưng hai người hầu như không có thời gian rảnh rỗi.

Cả hai cứ thế bận rộn một canh giờ, tổng cộng bán được hơn hai mươi phần đậu phụ áp chảo và hơn mười phần mì lạnh nướng, cuối cùng cũng có thể thở phào.

Ngu Cửu Khuyết thấy trời lạnh như vậy, Tần Hạ đứng bên bếp lò mà mồ hôi ướt đẫm cả trán, y liền lấy khăn ra lau cho hắn, rồi lại rót cho hắn một tách trà nóng.

Trong xe kéo có hai cái ghế con, Tần Hạ lấy ra đặt xuống đất, hai người cùng nhau ngồi thư giãn nghỉ ngơi.

Ca nhi bán bánh đường chiên bên cạnh cũng đang làm ăn rất tốt, một cái bánh đường chiên bán ba đồng, một buổi sáng đã kiếm được hơn trăm đồng.

Có khoảng bảy tám người đều là khách từ sạp hàng của Tần Hạ. Trong thời gian chờ đợi, vừa tán gẫu vừa sẵn tiện mua một hai cái bánh mang đi.

Có qua có lại, mới là đạo lý đối nhân xử thế.

Vưu ca nhi kẹp một miếng bánh đường chiên gói vào giấy dầu, gọi Ngu Cửu Khuyết một tiếng rồi đưa qua.

“Cầm lấy ăn đi.”

Phu phu hai người cùng nhau nói cảm tạ, Vưu ca nhi mặt giãn ra, mỉm cười, cũng đem ghế con dịch về phía Ngu Cửu Khuyết, hai ca nhi ngồi gần nhau, cùng nhau nói chuyện phiếm.