Phu Lang Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Là “Thùng Cơm”!

Chương 32:

Tần Hạ đủ tự tin vào món mì lạnh của mình, từ đậu phụ áp chảo có thể thấy, khẩu vị của bách tính từ xưa đến nay cũng không khác biệt mấy.

“Đây là mì được làm từ bột kiều mạch, dai hơn so với bột mì trắng, khi nướng lên có hương vị hoàn toàn khác so với mì xào. Giống như đậu phụ áp chảo, cũng sẽ phết nước sốt, rắc gia vị, cắt thành từng miếng nhỏ rồi dùng que tre xiên ăn, cũng có thể gọi thêm trứng gà.”

Thấy hán tử trước mặt do dự, Tần Hạ không vội chào hàng.

“Phần này vốn dĩ làm cho mọi người nếm thử, lát nữa xong đại ca có thể dùng thử, nếu thích thì mua, không cũng chẳng sao”

Thực khách đều thích nghe điều này, ai cũng không muốn tiêu tiền oan.

“Vậy thì tốt quá.”

Hán tử liền chắp tay sau lưng, cực kỳ nhàn nhã đứng đợi.

Tần Hạ liếc nhìn hán tử trung niên, thấy y phục hắn mặc trên người là loại vải khá tốt, trên đầu còn đội mũ lông ấm.

Dù dậy sớm, nhưng với dáng vẻ thong thả này, dù có làm việc chung với nhóm bách tính lao động chân tay đi nữa, tám phần cũng là một tiểu quản sự, đây đúng là nhóm “khách hàng mục tiêu” mà Tần Hạ hướng đến.

Thích ăn vặt lề đường, cũng không ngại ăn ngoài đường.

Lại có tiền để chi tiêu cho việc ăn uống, không chỉ để no bụng mà còn quan tâm đến khẩu vị.

Tần Hạ quay lại tập trung vào chảo mì lạnh trước mặt.

Mì trải ra đã được định hình, Tần Hạ dùng cọ quét thêm một lớp dầu lên bề mặt, dùng xẻng lật, đồng thời rắc chút nước dưới đáy mì.

Mục đích thêm nước là để khi nước nóng lên sẽ tạo ra tạo thành hơi nước, làm cho mì nhanh mềm hơn.

Nhiệt độ lửa vừa đủ, Tần Hạ bắt đầu phết nước sốt.

Nước sốt cho mì lạnh nướng được Tần Hạ chế biến riêng, khác với đậu phụ áp chảo, trong này có cho thêm cà chua, bớt đi chút mặn, vị thiên về chua ngọt.

Phết xong nước sốt, rắc thêm lớp hành phi và hành lá, cuộn mì lại, dùng xẻng nhỏ chia thành từng miếng, bỏ vào hộp giấy dầu, phần dùng thử đã xong!

Ngu Cửu Khuyết dùng que tre xiên một miếng lên, thêm chút tương ớt mà Tần Hạ làm riêng cho mì lạnh nướng, đưa cho hán tử trung niên đang đứng đợi nếm thử.

“Đại ca, mời dùng thử.”

Giọng của ca nhi khác với giọng của nam tử, nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hán tử nhận lấy, trong lòng vô cùng vui vẻ.

“Màu đỏ trên này là ớt à? Sao không dùng ớt bột, ta thấy cái đó thơm hơn.”

Ngu Cửu Khuyết đã học được vài câu đối đáp với thực khách do đầu bếp Tần biên soạn, cười nhẹ nói: “Mỗi món ăn đều có vị khác nhau, cách phối hợp gia vị cũng khác nhau. Tương ớt này do tướng công ta tự mình làm, là độc nhất vô nhị, đại ca thử sẽ biết.”

Hán tử cười lớn một tiếng.

“Các ngươi cũng tự tin thật đấy, chẳng qua lúc ta còn trẻ đã đi rất nhiều nơi, vào Nam ra Bắc, món này thực sự chưa từng thấy qua.”

Nói xong hán tử không nhiều lời, cầm que tre đã xiên sẵn mì lạnh nướng, cắn một miếng lớn.

“Mùi vị này…”

Hán tử cẩn thận nhai kỹ, cảm thấy rất mới lạ.

Dùng bột kiều mạch và phương pháp truyền thống đã làm nổi bật hoàn toàn độ “dai” của mì lạnh, nước sốt hòa quyện giữa mặn, chua, ngọt, cay, thêm hương vị của hành phi và hành lá, mỗi lần nhai đều khiến hán tử trung niên kinh ngạc không thôi.

Tương ớt mới thêm vào cũng thực sự giống như lời phu lang của lão bản nói, khác hoàn toàn với ớt bột của đậu phụ áp chảo, điểm chung là đều khiến thực khách không thể cưỡng lại được.

Chỉ nếm một miếng thế này, sao mà đủ!

Hán tử thậm chí không thèm hỏi giá, trực tiếp lấy tiền đưa cho Tần Hạ.

"Cái mì lạnh gì đó, mau làm cho ta một phần!"