Những sạp bên cạnh đa phần đều có người thuê, nhưng thời gian còn sớm, tạm thời chỉ có dãy bên trái đã mở quầy buôn bán, lão bản là một ca nhi bán bánh đường chiên, nhìn khuôn mặt thì có lẽ lớn tuổi hơn Tần Hạ một chút.
*Bánh đường chiên
Ca nhi nọ đứng khoanh tay, tò mò quan sát "hàng xóm" mới đến bên cạnh.
"Đến sớm thế, các ngươi cũng bán điểm tâm sáng à?"
Tần Hạ quay đầu, cười nói đáp lại: “Cũng có thể xem như vậy, hơn nữa ngày đầu nhà ta mở quầy buôn bán, tất nhiên phải tranh thủ đến sớm.”
Ca nhi thấy hàng xóm là đôi phu phu trẻ, nhìn cũng coi như hiền lành, nên nhắc nhở vài câu.
“Các ngươi đến giờ này vừa đúng thời điểm khách đông, nếu muộn hơn, nhóm người làm công sớm đã ăn uống no đủ, đợt tiếp theo phải đợi đến giờ Ngọ.”
Tần Hạ cũng không phải tự nhiên sẽ dậy sớm tự hành xác, hắn đã khảo sát trước, mới quyết định chọn canh giờ này.
Nhưng Tần Hạ vẫn cảm ơn ý tốt của đối phương, dù sao cũng là sạp thuê cố định, sau này thường xuyên gặp nhau, phải tạo quan hệ tốt.
Có câu Hòa Khí Sinh Tài.*
*Hoà Khí Sinh Tài: hoà hợp ở chung, không gây sự, không mâu thuẫn mới có có thể khiến cho chuyện làm ăn ngày càng phất lên.
Đồ đạc lần lượt được bày ra, rất nhanh đã chiếm hết chỗ trên xe.
Theo lý thuyết, đậu phụ áp chảo không thể làm điểm tâm sáng, tại sao Tần Hạ phải dậy sớm bày sạp? Là vì từ hôm nay, đầu bếp Tần sẽ mang đến một món ăn vặt mới - Mì lạnh nướng.
*Mì lạnh nướngỞ thời hiện đại, khi làm mì lạnh nướng đa phần sẽ dùng bột mì đã được sơ chế bề mặt sẵn, Tần Hạ đương nhiên không có máy móc gia công, vẫn dùng phương pháp nguyên thủy nhất, nướng mì trực tiếp.
Tần Hạ dùng bột kiều mạch mua từ cửa hàng gạo, cảm giác thô hơn bột mì trắng, nhưng Tần Hạ luôn cảm thấy mì lạnh làm từ bột kiều mạch mới cho ra hương vị chính thống nhất.
Phần nhỏ giá sáu đồng, phần lớn giá mười hai đồng.
Nếu muốn thêm trứng gà, cần trả thêm năm đồng nữa.
Giá nhập trứng gà vào mùa đông quá đắt, đợi đến khi trời nóng, giá mới có thể giảm một chút.
Gió lạnh buổi sớm thổi tan chút sương mờ trên phố, Tần Hạ dần thấy có người dừng chân mua điểm tâm, liền bắt chảo lên, chuẩn bị làm một phần “hàng mẫu” mì lạnh nướng.
“Ngươi là lão bản mấy hôm trước bán đậu phụ áp chảo ở hội chùa Văn Hoa phải không? Sau này sẽ mở quán ở đây à?”
Tần Hạ đang trải mì lạnh lên chảo, nghe tiếng liền ngẩng đầu lên.
Trí nhớ hắn khá tốt, nhìn hán tử trung niên trước mặt, cũng có mấy phần quen mắt.
“Đúng vậy, ta đã thuê sạp ở đây, đại ca có muốn thử món mới của nhà ta không?”
Hán tử đặc biệt thích món đậu phụ áp chảo của Tần Hạ, lần trước ăn một lần, về nhà vẫn luôn nhớ nhung.
Hôm đó hắn cứ mãi tiếc nuối vì đã quên hỏi Tần Hạ hay mở sạp ở đâu, không ngờ hôm nay lại gặp được.
“Cho ta một phần, nhiều ớt vào nhé.”
Tần Hạ mỉm cười, có vẻ hắn không nhớ nhầm, hán tử trung niên này quả thực rất thích ăn cay.
“Không thành vấn đề, nhưng phiền đại ca đợi một chút, ta chỉ có một bếp, làm xong phần mì lạnh nướng này trước rồi sẽ làm phần của ngươi.”
Nghe vậy, hán tử lập tức vểnh tai lên.
Mì lạnh nướng? Đó là cái gì?
“Mì lạnh có phải mì nguội không? Sao lại phải nướng để ăn.”
Hán tử nhìn vào chảo, thấy Tần Hạ trải mì thành khối vuông, hai mặt đều được phết dầu, giữa chừng còn rắc thêm ít nước lên.
Như này thì ăn kiểu gì?