Mỗi miếng sườn xào chua ngọt được phủ một lớp sốt đỏ sáng bóng, hầm đến khi vừa chín, chỉ cần cắn nhẹ, thịt đã tách khỏi xương.
Trong nồi cải thảo hầm đậu ky, cải thảo thơm ngon, đậu ky trơn mềm. Cần tây được tưới một lớp dầu, khi ra món vẫn xanh tươi, giòn tan, hoàn toàn không bị mềm nhũn.
Còn có nồi canh củ cải thịt viên, các viên thịt trong đó đều được Tần Hạ tự bằm nhuyễn, vo tròn, thả vào nước dùng. Nước canh trong vắt, thơm ngon mà không ngấy.
Phương Dung uống hết giọt canh cuối cùng trong bát, vẫn không hiểu được, từ khi nào Tần Hạ có được tay nghề tốt như vậy.
Câu nói dối học lỏm từ Tần lão thái thái chỉ có thể lừa gạt Liễu Đậu Tử, nhưng không thể qua mắt được Phương Dung.
Nhiều năm như vậy, nếu hắn học lỏm được, đã sớm thành gia lập thất, sự nghiệp vững vàng, còn phải đợi đến bây giờ sao.
Đương nhiên, Phương Dung có nghĩ nổ đầu cũng không thể ngờ, “Tần Hạ” bây giờ đã không còn là “Tần Hạ” lưu manh ngày xưa.
Dù có nghi ngờ, nhưng nghĩ đến hiện tại Tần Hạ không còn chơi bời lêu lổng, cuộc sống cũng ngày càng tốt hơn. Là trưởng bối, Phương Dung đương nhiên cảm thấy vui mừng, so với việc con cháu biết sai mà sửa, thì những chuyện khác chỉ là gió thoảng mây bay.
Trăng lêи đỉиɦ đầu, Tần Hạ và Ngu Cửu Khuyết cùng nhau về nhà.
Cả hai mang theo đèn l*иg của Liễu gia, ánh sáng vàng nhạt mờ ảo chỉ đủ chiếu sáng một phần dưới chân.
Đường trong hẻm không được bằng phẳng lắm, hai người đi có chút gập ghềnh, cánh tay thỉnh thoảng đυ.ng vào nhau.
Thấy còn phải đi một lúc nữa mới ra khỏi hẻm Tử Đằng, đến đường lớn rộng rãi.
Tần Hạ do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay về phía Ngu Cửu Khuyết.
Ngu Cửu Khuyết khựng lại một chút, rồi cũng đặt tay lên trên.
Lòng bàn tay Tần Hạ ấm áp, nhanh chóng sưởi ấm những ngón tay lạnh lẽo của Ngu Cửu Khuyết.
Trong bóng tối không ai nhìn thấy, Ngu Cửu Khuyết đan từng ngón tay vào bàn tay rộng lớn của Tần Hạ, lặng lẽ siết chặt.
—-------
Hội chùa kết thúc, việc buôn bán vẫn phải tiếp tục.
Tần Hạ thuê một gian hàng dài hạn tại trong huyện thành Lục Bảo, giá năm mươi đồng mỗi tháng.
Nơi này thuộc quản lý của nha môn huyện, do nha môn trực tiếp cai quản. Sau khi nộp tiền sẽ được nhận một tấm thẻ gỗ có ghi số hiệu, mặt sau ghi tên chủ, mặt hàng kinh doanh, tất cả đều phải trùng với hồ sơ đã đăng ký, lưu trữ tại nha môn.
Lúc nhận gian hàng, cần treo tấm thẻ này lên để tiện cho sai dịch của nha môn tuần tra.
Một khi nha môn phát hiện không có bảng, buôn bán không hợp pháp hay giả mạo, sẽ ngay lập tức xử lý.
Ngoài ra, nếu hàng hoá bán ra có chất lượng kém, thức ăn khiến thực khách đau bụng, thậm chí làm bẩn mặt đất mà không dọn dẹp kịp thời, nhẹ thì phạt tiền, nặng thì kéo đi nha môn ăn gậy hoặc ngồi xổm trong đại lao.
Cho nên mới nói, người xưa có cách quản lý rất sáng suốt, không thể xem thường.
Ngày đầu tiên nhận được thẻ gỗ, Tần Hạ cũng bắt đầu sắp xếp lại xe đẩy nhỏ.
Tần Hạ dùng dây thừng buộc hai bên ô giấy dầu, một bên treo tấm thẻ do nha môn phát, bên còn lại treo biển hiệu “Quán ăn Tần Gia” và bảng gỗ ghi tên các món ăn.
Vào đầu giờ Thìn, Tần Hạ và Ngu Cửu Khuyết chính thức mở quầy buôn bán.
Trên đất có vạch trắng được vẽ bằng bột vôi của nha môn, các sạp hàng chỉ được mở trong phạm vi vạch kẻ, không được vượt qua hay lấn chiếm lối đi.