“Làm sườn xào chua ngọt, cải thảo hầm đậu ky, cần tây xào đậu phụ, nấu thêm một nồi canh củ cải thịt viên, thế nào?”
*Sườn xào chua ngọt*Cải thảo hầm đậu ky*Cần tây xào đậu phụ
*Canh củ cải thịt viên
Chỉ nghe Tần Hạ điểm một loạt tên món ăn, nước miếng của Liễu Đậu Tử đã muốn chảy dài ba thước.
“Tiểu Hạ ca, bữa cơm hôm nay ngươi nấu có ba mặn một canh, quy mô này có thể sánh ngang với tiệc tất niên đấy!”
Tần Hạ lấy từng nguyên liệu đã mua từ trong giỏ ra, cười nói: “Chỉ thế này mà ngươi đã thấy như được ăn cơm tất niên sao? Đợi đến khi Tết thật, ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt.”
Liễu Đậu Tử gật đầu như giã tỏi.
Bây giờ, Liễu Đậu Tử đã không còn nghi ngờ gì về tài nghệ nấu nướng của Tần Hạ, ngày thường làm qua loa cũng đã ngon thế này rồi, cơm tất niên có thể kém hơn được sao.
Tẩu phu lang gả cho Tiểu Hạ ca của gã, đúng là rơi vào ổ phúc!
Cùng lúc này, trong chính phòng ấm áp, Phương Dung đang ngồi đối diện với Ngu Cửu Khuyết.
“Con nếm thử quả quýt này đi, Đậu Tử mua ở bến đò đấy, hiếm khi có vị ngọt vậy.”
Ngu Cửu Khuyết nhận lấy, nói một tiếng đa tạ.
Phương Dung thấy y biết lễ nghĩa, cười tươi đến mức không khép được miệng.
Về việc đột nhiên Tần Hạ bắt đầu chí thú làm ăn, thực ra Phương Dung và Liễu Đậu Tử đều có cùng một suy nghĩ.
Mẫu tử hai người cảm thấy, tám phần là do lưu manh Tần Hạ ế nhiều năm, mãi mới cưới được phu lang, lại còn là tiểu ca nhi hợp ý, nên mới chăm chỉ hẳn lên, không còn như trước đây chỉ biết ăn chơi lêu lổng, không chút đứng đắn.
Nhưng là bậc trưởng bối của Tần Hạ, Phương Dung quá rõ tính tình của hắn, lúc này đóng cửa lại nói chuyện, cũng không quên dặn dò Ngu Cửu Khuyết vài câu.
“Đứa nhỏ Tiểu Hạ này, từ bé đã như con khỉ nghịch ngợm hay leo trèo nóc nhà. Khi cha hắn còn sống, vì để dạy dỗ hắn, không biết đã đánh gãy mấy cây roi mây. Đáng tiếc, cha nương hắn lần lượt ra đi, thiếu sự quản thúc, mấy năm nay cũng làm không ít chuyện hoang đường…”
Phương Dung kể cho Ngu Cửu Khuyết nghe những “chuyện hoang đường” mà Tần Hạ đã làm.
“Tóm lại, Cửu ca nhi con phải chịu đựng nhiều. Nếu hắn làm gì không phải với con, cứ đến tìm ta, nghĩa mẫu sẽ thay con xử hắn!”
Ngu Cửu Khuyết cầm quả quýt như đèn l*иg nhỏ trên tay, thực ra y có chút nghi ngờ.
Những chuyện mà Phương Dung kể, so với Tần Hạ mà y nhận thức hoàn toàn trái ngược, nghe sao cũng không giống chuyện mà Tần Hạ sẽ làm.
Nhưng nghĩ đến mấy viên xúc xắc mà Tần Hạ đã mang đi cầm, thêm những lời Phương Dung nói hôm nay, có lẽ đối phương thật sự đã lãng tử quay đầu, cải tà quy chính.
“Nghĩa mẫu đừng quá lo lắng, tướng công đối xử với con rất tốt.”
Phương Dung đã thủ tiết nhiều năm, trước kia cũng từng là tiểu cô nương hay mơ mộng.
Nhìn biểu cảm của Ngu Cửu Khuyết, bà ta biết đôi phu phu này quả thực sống rất hòa hợp, lập tức yên tâm.
“Vậy thì tốt, phu phu các ngươi sống hòa hợp, sớm ngày sinh thêm con cháu cho Tần gia, cha nương Tiểu Hạ dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt.”
Ngu Cửu Khuyết không ngờ câu chuyện lại chuyển sang vấn đề này, phải biết, y với Tần Hạ vẫn chưa động phòng.
Nhưng chuyện này rõ ràng không thể để Phương Dung biết, Ngu Cửu Khuyết ấp úng đứng lên, Phương Dung chỉ coi là người trẻ tuổi thẹn thùng, may mắn bà ta cũng không hỏi thêm.
Trước bữa ăn, Phương Dung còn có chút ít hoài nghi về tay nghề nấu nướng của Tần Hạ. Sau khi được thưởng thức bữa tối ba mặn, một canh đầu đủ sắc, hương, vị, Phương Dung đã hoàn toàn không còn lo lắng nữa.