Người vừa nói là Hưng Dịch Minh, rõ ràng, giờ Ngọ hôm nay ông ta vừa dùng bữa với bằng hữu ở Thường Duyệt Lâu, là tửu lâu lớn nhất nhì huyện Tề Nam, một bàn tiệc có thể mua được mấy cái quầy nhỏ của Tần Hạ.
Dù vậy, Hưng Dịch Minh ăn uống no say xong, vẫn đi loanh quanh để mua một phần mì lạnh nướng.
Vừa khéo gặp phu nhân nhà ông ta dẫn theo nữ nhi định đến Cam Nguyên Trai, nữ nhi trong nhà có khẩu vị giống cha, cũng thích hai món ăn vặt của Tần lão bản.
Hưng Dịch Minh dứt khoát dẫn theo nữ nhi cùng đi.
"Vịt con!"
Nữ nhi của Hưng Dịch Minh tên Hưng Viên, vừa tròn năm tuổi, đầu buộc hai búi tóc, cài hai đoá trâm hoa.
Mặt hơi bầu bĩnh, tròn trịa, nhìn là biết có phúc khí.
"Tiểu tổ tông của ta ơi, đó là ngỗng. Nào, ta dạy con, mỏ nhọn là ngỗng, mỏ dẹt là vịt, con xem mỏ của nó có nhọn không."
Hưng Dịch Minh hơn ba mươi mới có được tiểu nha đầu Hưng Viên này, luôn cưng chiều như viên ngọc quý trên tay. Ở trước mặt nữ nhi bảo bối, Tần Hạ cảm thấy giọng điệu nói chuyện của Hưng chưởng quầy ôn hoà hơn hẳn ngày thường.
Ngu Cửu Khuyết thấy Hưng Viên thích thú nhìn chằm chằm ngỗng con, bèn vén một góc tấm vải che trên giỏ lên.
"Con thích thì có thể sờ thử."
"Thật sao? Vậy con sẽ sờ sờ nhẹ một chút."
Một lớn một nhỏ cùng ngồi xổm xuống ven đường, trêu chọc ngỗng con ỉu xìu.
Có Ngu Cửu Khuyết trông chừng, Hưng Dịch Minh không sợ nữ nhi bảo bối chạy lung tung, nhàn nhã đợi Tần Hạ làm xong một phần mì lạnh nướng, vừa ăn miếng đầu tiên đã chép miệng: "Ta luôn cảm thấy mì lạnh nướng này của ngươi có thể cho thêm vài thứ gì đó, thực phẩm trên quầy hàng của ngươi hơi thanh đạm, nên cho thêm chút đồ mặn."
"Chẳng hạn như thêm chút gà rán, thịt thăn, xúc xich, thịt viên đúng không?"
Tần Hạ đọc lại danh sách nguyên liệu của quầy mì lạnh nướng thời hiện đại, thành công khơi dậy hứng thú của Hưng Dịch Minh.
"Gà rán là thứ gì? Xúc xích làm như thế nào? Thịt thăn cũng có thể cho vào sao?"
Một loạt câu hỏi được ném ra, Tần Hạ cười nói: "Mấy cái đó là lúc trước ta tự làm để ăn, thử cho thêm đồ mặn, hương vị rất không tệ, chỉ là bán trên quầy hàng nhỏ này, giá cả sẽ hơi cao, vốn của ta cũng phải bỏ vào không ít."
Hưng Dịch Minh cũng là thương nhân làm ăn buôn bán, hiểu rõ đạo lý Tần Hạ vừa nói.
Trong những thứ Tần Hạ đang bày bán, đắt nhất chính là trứng gà, nếu cho thêm thịt, một phần ít nhất cũng phải thêm bảy, tám đồng nữa.
Người bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua đồ ăn vặt vốn đã ít, Tần Hạ mới bắt đầu chưa lâu, gốc rễ không vững, liều làm ra lại không bán được, chẳng phải uổng phí sao.
Hưng Dịch Minh tiếc nuối nói: "Nếu có thứ gì đó vừa rẻ vừa ngon, ăn vào có vị thịt thì tốt rồi."
Hưng Dịch Minh không nhất thiết phải ăn được thịt ở quầy hàng nhỏ của Tần gia, trọng tâm của ông ta vẫn nằm ở món mì lạnh nướng, với cái lưỡi của thực khách sành ăn như Hưng Dịch Minh, ông ta vẫn thấy mì lạnh nướng hơi có phần đơn điệu.
Thấy Ngu Cửu Khuyết vẫn đang vui vẻ cùng Hưng Viên sờ ngỗng con, Tần Hạ bèn tự mình lấy hộp giấy dầu gói mì lạnh nướng cho Hưng Dịch Minh, nghe được câu này, hắn lại nảy ra một ý tưởng.
"Ta vừa nhớ ra một món ăn, nếu thành công, đại khái có thể giống như ngài vừa nói, giá cả không đắt, đồng thời ngon không kém vị thịt."
Hưng Dịch Minh sáng mắt, vỗ cái bép lên lưng Tần lão bản.
"Ta biết ngươi nhất định sẽ có cách! Tiện đây ta cũng thương lượng với ngươi một chút… Vừa rồi ngươi nói cái gì mà gà rán, thịt thăn, có thể sau này làm riêng cho ta một phần không?"
Đứng trước mỹ vị chỉ nghe nói đến mà chưa được nếm qua, Hưng Dịch Minh tỏ vẻ, ông đây rất thèm!
*Chương này không có ảnh món mới, chúng ta xem tạm ảnh em ngỗng ỉu xìu nhà A Cửu nhé =)))))