Trên bàn có ba đĩa lớn, lần lượt là cá sốt cà chua, khoai tây xào giấm và măng đông xào thịt.
*Khoai tây xào giấm:*Măng đông xào thịt:
Cơm trắng được Tần Hạ đảo tơi xốp, tỏa ra mùi thơm đặc trưng của gạo mới.
Tần Hạ gắp một miếng cá vào bát Ngu Cửu Khuyết.
"Nếm thử món này, ta nghĩ ngươi sẽ thích, cá trê đen không có xương nhỏ, nhưng lúc ăn cũng phải cẩn thận."
"Cảm tạ tướng công."
Ngu Cửu Khuyết nuốt nước bọt, cắn một miếng cá nếm thử.
Nước sốt bên ngoài rất sệt, bao bọc chặt phần thịt cá rán giòn, khi cắn xuống, trong miệng hòa quyện thành vị chua ngọt đặc trưng của cà chua.
Cái này đúng là hương vị Ngu Cửu Khuyết thích.
Hơn nữa, ngay cả phần cơm nóng dính nước sốt cũng trở nên ngon hơn!
Suy nghĩ của Tần Hạ lúc này lại vô tình hợp cạ với Ngu Cửu Khuyết.
Hắn ăn hai miếng cá, sau khi cảm thán cá trê đen hoang dã quả nhiên ngon hơn cá nuôi, liền dùng thìa lớn múc một ít nước sốt rưới lên cơm nóng.
Ăn xong vị chua ngọt lại muốn ăn mặn, bèn kẹp thêm vài miếng khoai tây xào giấm hoặc măng xào.
Một năm ăn măng hai mùa, lần lượt là mùa xuân và mùa đông.
Măng xuân giòn, măng đông tươi, theo vị giác của đầu bếp Tần, mỗi loại đều có hương vị riêng.
Chỉ là mỗi lần xử lý măng rất mệt người, nhìn có vẻ to, bóc ra lại chẳng còn bao nhiêu.
Để có được một đĩa này, hắn đã mua hẳn bảy củ măng đông to, tính ra mới miễn cưỡng đủ cho hắn và Ngu Cửu Khuyết ăn một bữa.
Sau bữa tối, Ngu Cửu Khuyết lại chủ động nhận việc rửa bát.
Tuy Ngu Cửu Khuyết cũng đang cố gắng học nấu ăn, nhưng y cũng biết trong thời gian ngắn, chắc chắn sẽ không thể luyện được tay nghề như Tần Hạ.
Việc duy nhất có thể làm là giúp đỡ tướng công chuẩn bị thức ăn, nhóm lửa, rửa bát, v.v.
Là phu lang mới cưới, lại là nô ɭệ được treo bán ở nha hành, Ngu Cửu Khuyết biết, cuộc sống như hiện tại là điều mà y có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Trên không có trưởng bối lập quy củ, trong nhà cũng không có quá nhiều việc vặt cần bận tâm.
Ngu Cửu Khuyết xếp chồng bát đũa đã rửa sạch, nghĩ đến Tần Hạ, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.
Đáng tiếc, y rất nhanh đã ngửi thấy mùi thuốc đắng đến mức không thể cười nổi.
"Uống một hơi cạn sạch, có thể để ngươi ngậm hai viên đường."
Tần Hạ giống như dỗ hài tử, trông chừng Ngu Cửu Khuyết uống thuốc, hai viên đường nắm chặt trong tay, thái độ rất kiên quyết, đối phương không uống hết sẽ không đưa.
Ngu Cửu Khuyết hít một hơi thật sâu, bưng bát lên, vẻ mặt anh dũng hy sinh uống một hơi, cảm thấy hương vị này quả thực không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung.
Vừa chua, vừa đắng, vừa cay.
Tần Hạ thấy ngũ quan của tiểu ca nhi hờ nhà mình sắp nhăn lại thành một nhúm, vội vàng đưa đường cho y.
Ngu Cửu Khuyết ngậm đường, đầu lưỡi vẫn tê dại, mãi một lúc sau mới nếm được vị ngọt, lông mày cuối cùng cũng giãn ra.
Uống xong thuốc sắc, còn phải uống thuốc viên.
Tần Hạ đưa nước cho Ngu Cửu Khuyết, cảm thấy hắn đang nuôi một cái thùng cơm có sức ăn bá đạo kiêm ấm sắc thuốc nhỏ.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, đầu bếp Tần cũng không cảm thấy phiền, ngược lại còn rất kiên nhẫn lo lắng đủ thứ...
Tần Hạ mơ hồ nhận ra, tâm tình của hắn...
Có lẽ không thích hợp lắm...
----