Phu Lang Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Là “Thùng Cơm”!

Chương 24:

"Tổng cộng bốn cân một lạng, ta bán sáu đồng một cân, sắp dọn hàng rồi nên tính cho ngươi năm đồng, ngươi đưa ta hai mươi đồng là được."

Tần Hạ nhận lấy con cá lớn được xâu bằng dây cỏ, nhìn về phía Ngu Cửu Khuyết.

Ngu Cửu Khuyết lúc này mới phản ứng lại tiền đều để trong túi mình, vội vàng đếm hai mươi đồng đưa cho lão bản.

Rời khỏi quầy bán cá, Ngu Cửu Khuyết nói với Tần Hạ: "Sau này tiền cứ để trên người tướng công thì tốt hơn.”

Tần Hạ ghét nhất là tính toán tiền bạc, kiếp trước khi hắn tự mở quán ăn riêng, mỗi lần xem sổ sách đều khiến da đầu hắn tê dại.

"Không cần, ngươi quản lý là được rồi, ta cũng yên tâm."

Dù sao đợi Ngu Cửu Khuyết khôi phục trí nhớ, y cũng sẽ không coi trọng mấy đồng tiền lẻ đó của hắn.

Ngu Cửu Khuyết nghe vậy, sờ sờ túi tiền đeo trên hông, trong lòng cũng trở nên kiên định hơn hẳn.

"Vậy ta sẽ giúp tướng công quản lý trước."

Để làm cá, Tần Hạ đặc biệt chọn mua thêm vài quả cà chua ở quầy rau.

Những thứ khác như cải thảo, khoai tây, củ cải, măng đông cũng mua không ít.

Ngu Cửu Khuyết ăn nhiều, nhà khác mua một lần ăn ba ngày, nhà bọn họ một bữa là hết.

Tần Hạ thầm nghĩ, may mà để đầu bếp là hắn xuyên qua, ít ra còn kiếm sống được, nếu để cho mấy vị tiến sĩ gì đó của phái học thuật đến đây, chắc chắn sẽ bị tiểu ca nhi ăn đến nghèo mạt.

Hôm nay mở sạp bày bán có thể nói là đại thắng lợi.

Trở về nhà, hai người dọn dẹp sạch sẽ nồi đất trên xe, lau chùi hộp gia vị, sau đó háo hức vào nhà đếm tiền.

Nửa ngày sau, Tần Hạ ngẩng đầu lên, hoạt động cổ một chút.

"Bên ta là hai trăm lẻ năm văn, bên ngươi thì sao?"

Ngu Cửu Khuyết cẩn thận đếm xong mấy đồng tiền cuối cùng mới lên tiếng.

"Bên ta là một trăm năm mươi lăm văn."

Tần Hạ tính toán.

"Tổng cộng là ba trăm sáu mươi văn, cộng thêm bốn mươi văn mua rau vừa rồi, là bốn trăm văn, quy ra tám mươi phần… cũng khá ổn."

Hắn vốn tính toán hai tấm đậu phụ có thể bán được hơn chín mươi phần, trừ đi vài phần hôm nay đưa tặng, đúng là ước lượng không sai.

"Chỉ tính lợi nhuận gộp, một ngày đã lời hẳn hai văn tiền."

Nếu như cả tháng, ngày nào cũng buôn may bán đắt như vậy, cuối tháng có thể kiếm được sáu lượng bạc.

Ngày nay đi làm công trong thành, có thể tìm được nơi trả công hai lượng một tháng đã có thể xem như không tồi, cho nên mới nói, đừng tưởng tiểu thương bán hàng rong kiếm được ít.

Tần Hạ nhớ trước đây ở cổng trường cấp hai có một ông chú bán xiên nướng, tâm sự nghiệp khá nặng, mở quán bất kể nắng mưa, dựa vào xe bán xiên nướng đã mua được nhà cho mấy đứa con.

Tất nhiên đây chỉ là tình huống tốt nhất trong tưởng tượng của Tần Hạ.

Hội chùa vốn đông người, nếu như ngày thường bày sạp trên phố, e là không đạt được mức thu nhập này.

Nhưng cũng không sao, món ăn vặt đầu bếp Tần biết làm, có kể cả ngày cũng không hết, sở dĩ chọn đậu phụ áp chảo là để thăm dò mức giá trên thị trường, hơn nữa nhà cung cấp nguyên liệu chính là Liễu gia luôn có sẵn, nếu đã xác định có lời, tiếp theo hắn cứ thế phát huy là được.

Đổ tiền vào bình gốm, Tần Hạ ngáp dài một cái.

Mặc dù ngày thường cũng dậy sớm, nhưng hôm nay đúng là hơi quá sức Tần Hạ.

Hắn nhìn thời gian, không vội vàng làm cơm tối, duỗi người một cái, hỏi Ngu Cửu Khuyết: "Ta chợp mắt lát nhé, ngươi có muốn nghỉ ngơi một chút không?"