Phu Lang Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Là “Thùng Cơm”!

Chương 23:

Hán tử bán trái cây khô tặng một gói năm quả hồng mập mạp phủ đầy sương trắng.

Dùng tay bẻ đôi, ruột quả đỏ cam ngọt như mật chảy ra.

*Hồng sấy khô:

Phụ nhân bên cạnh múc ba chén rượu nếp than nóng, còn cho thêm một ít mật ong vào bát của tiểu ca nhi Ngu Cửu Khuyết.

Ba người tranh thủ lúc rảnh rỗi, nghỉ tay ăn uống mấy thứ vừa được cho, thêm đậu phụ Tần Hạ vừa rán và lương khô mang từ nhà đến, nhanh chóng giải quyết bữa trưa.

Trong lúc đó, khách đến sạp tìm lão bản mua đậu phụ cũng không ngớt, đến khoảng giờ Thân, số đậu phụ còn thừa chỉ đủ làm sáu, bảy phần.

Vốn tưởng phải mất một lúc nữa mới bán hết, nào ngờ lại gặp được khách quen buổi sáng, muốn mua giúp cho người thân, mở miệng đã hô bốn phần.

Tần Hạ đếm số đậu phụ còn lại: "Tiểu ca, ta bây giờ chỉ còn sáu phần đậu phụ, nếu ngươi có thể mua năm phần, phần còn lại ta sẽ trực tiếp tặng ngươi.”

Lẽ ra là mua năm tặng bốn miếng, nhưng nếu như Tần Hạ vừa nói sẽ thành mua năm tặng năm.

Nhưng chỉ cần thêm năm đồng tiền, hán tử nghĩ ngợi một lúc, năm phần mang về cho người quen, phần được tặng kia hắn có thể tự ăn.

"Vậy cứ theo lời lão bản nói, sáu phần này ngươi làm ba phần cay, ba phần không cay, trong đó một phần cho nhiều ớt."

"Được."

Tần Hạ không chút chậm trễ cho đậu phụ vào nồi, vì hán tử mua nhiều, Ngu Cửu Khuyết phụ trách đóng gói suy nghĩ một chút, đặt một hộp giấy l*иg lên hộp khác, tạo thành nắp giấy đơn giản.

Tiếp theo ba phần xếp chồng lên nhau, dùng dây cỏ buộc lại, cầm đi cũng vô cùng tiện lợi.

Đợi hán tử đi rồi, Tần Hạ không khỏi cảm thán: "Ta vậy mà không nghĩ đến còn có thể đóng gói như thế…”

Đầu óc của nhân vật phản diện xoay chuyển nhanh thật đấy!

Ngu Cửu Khuyết cười: "Chỉ là chút khôn vặt nhỏ, không bằng sự khéo léo khi gấp thành hộp của tướng công."

Tần Hạ xấu hổ gãi gãi má.

Đây không phải là do hắn nghĩ ra, cái này… là hắn học được từ lớp thủ công ở tiểu học ấy mà…

Liễu Đậu Tử ở bên cạnh nghe hai phu phu kẻ xướng người hoạ, tâng bốc lẫn nhau, cô đơn xoa xoa cánh tay, chỉ cảm thấy gió lạnh càng thêm buốt giá.

Trời lạnh, gã cũng muốn có phu lang rồi.

"Đi thôi, dọn hàng về nhà."

Bán hết sớm hơn dự kiến, tâm trạng Tần Hạ rất tốt.

Thu dọn đồ đạc xong, trước khi đi, Tần Hạ lấy một nắm tiền đồng từ chỗ Ngu Cửu Khuyết, mua một gói trái cây khô và một ống rượu nếp than, đưa cho Liễu Đậu Tử đã giúp đỡ hai người cả một ngày.

"Thay ta mang về cho nghĩa mẫu."

Phản ứng đầu tiên của Liễu Đậu Tử là từ chối, Tần Hạ cũng mặc kệ, cứng rắn nhét vào lòng gã nói: "Chuyện ta hiếu kính nghĩa mẫu là nên làm, hơn nữa, ta cũng không thể để ngươi ở đây chịu lạnh cả ngày không công thế được."

Liễu Đậu Tử sao có thể so với sức của Tần Hạ, chẳng mấy chốc đã bị hắn đuổi về, còn tiếc nuối đến mức đi ba bước ngoái đầu một bước.

Tần Hạ buồn cười vẫy tay chào gã, đẩy xe cùng Ngu Cửu Khuyết đi theo hướng khác.

Quẹo qua một góc phố, bên này chủ yếu bán rau củ quả, thịt tươi sống.

Đồ buổi chiều đương nhiên không thể tươi ngon bằng sáng sớm, cái hay là giá cả cũng sẽ rẻ hơn.

Tần Hạ đi hai bước, nhìn thấy một quầy bán cá.

Hắn nhìn vào chậu lớn, thấy Ô đầu lớn bên trong còn khá linh hoạt, liền bảo lão bản cân một con.

Ô đầu hay còn gọi là cá trê đen, trời lạnh là lúc thích hợp để ăn, giá cả phải chăng, rẻ hơn thịt lợn nhiều.

*Ô đầu aka Cá trê đen: