Phu Lang Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Là “Thùng Cơm”!

Chương 22:

Có người nhận được phần của mình liền tiếp tục đi về phía trước, cũng có người giống như hán tử to lớn đầu tiên, đứng sang một góc gần đó, vừa thổi phù phù, vừa tranh thủ thưởng thức món ăn lần đầu nghe qua.

Người có thể ăn cay vẫn khá ít, đa phần chỉ bảo ít cay nhưng đã hít hà liên tục, nhưng cũng không ngăn được bọn họ nhanh chóng nhét miếng đậu tiếp theo vào miệng.

Ớt bột sạp này làm cũng thật kỳ lạ, không giống cái kiểu cay muốn đốt lưỡi mà bọn họ ăn ở những nơi khác, có thêm ít vị tê, chút mặn mà khiến bọn họ ăn rồi lại muốn ăn thêm!

Mấy thực khách liếʍ môi, còn chưa ăn xong, đã bắt đầu nhớ đến bữa sau.

Liễu Đậu Tử vùi đầu cắt đầu phụ, chỉ kém chưa cắm mặt vào thớt, hai tay nhanh thoăn thoắt, Tần Hạ không kêu dừng, gã cũng không dám buông dao.

Đợi đến khi lại chất đầy một đĩa lớn, vốn tưởng đủ bán một lúc, nào ngờ gã vừa ngẩng đầu lên, úi cha nương ơi, từ lúc nào mà cái hàng trước mặt lại tăng thêm mười mấy người vậy!!

Lại ngẩng đầu nhìn trời, mới qua bao lâu, hình như chỉ mới nửa canh giờ đúng chứ?

Quay sang nhìn đĩa đậu vốn đã được gã đắp như ngọn núi nhỏ, trong chớp mắt đã bị xẻng của Tần Hạ xúc bớt hẳn gần một nửa, Liễu Đậu Tử lại cầm dao lên, vùi đầu bổ đậu!

Liễu Đậu Tử vừa cắt vừa hoảng hốt.

Không chỉ gã, Ngu Cửu Khuyết cũng vừa thu tiền, vừa đóng gói, vừa hoảng hốt.

Túi bên hông nặng trĩu, đã có gần trăm đồng tiền.

Hộp giấy dầu xếp chồng ban đầu cũng cao như núi nhỏ nay đã sắp thấy đáy, tăm tre đầy một ống đũa, bây giờ nhìn qua, chỉ còn lại một phần ít ỏi.

Trừ mười người đầu tiên được hưởng ưu đãi “mua năm tặng một”, những người đến sau muốn trả giá, Tần Hạ cũng không từ chối, hắn tăng số lượng lên, kích cầu tiêu thụ là được.

“Sạp hàng nhỏ nhà ta hôm nay được mọi người chiếu cố, khai trương đại cát, ta và mọi người cũng coi như hữu duyện, tiếp theo nếu có ai mua hai phần, tặng thêm một miếng đậu phụ lớn, mua ba phần, tặng thêm hai miếng, cứ thế mà tính.”

Đậu phụ vốn chỉ là món ăn vặt, không no bụng được bao nhiêu, hán tử trưởng thành ăn một phần cũng chỉ đủ nhét kẽ răng, không ít người thấy bên này náo nhiệt, những người đã ăn đều giơ ngón tay khen ngon, nghe thấy lão bản ưu đãi lớn liền vội vàng đi qua, ai cũng cố ý mua thêm vài phần.

Cũng có vài nữ tử hay ca nhi đi thành từng nhóm nhỏ, một người muốn ăn, liền kéo người kia mua theo, như vậy mỗi người có thể được thêm nửa miếng lớn.

Nửa miếng cũng không nhỏ, nếu ăn thêm một miếng thì lại không hết, tính ra ưu đãi thế này lại vừa hợp ý mấy nữ tử và ca nhi.

Thậm chí đã có người nghĩ ra cách ăn mới, ở chỗ Tần Hạ mua hai phần đậu phụ áp chảo, sau đó sang quầy bán canh dê đối diện mua một bát lớn nóng hổi, lấy thêm hai cái bánh nướng.

Kẹp đậu phụ vào trong ruột bánh nướng, cắn một miếng, sau đó uống thêm ngụm canh dê rắc đầy tiêu, hương vị này, tuyệt vời!

Cả buổi sáng trôi qua rất nhanh trong bầu không khí náo nhiệt, tấm đậu phụ đầu tiên đã bán hết, tấm thứ hai cũng khuyết một góc.

Cộng lại, bán được khoảng hơn năm mươi phần, thu được hơn hai trăm văn.

Các sạp hàng xung quanh vì sự náo nhiệt của họ, cũng được hưởng ké, làm ăn phất hẳn, những lão bản đã ăn đậu phụ của Tần Hạ mang tặng, đều lần lượt đưa quà đáp lễ.