Một phần đậu phụ áp chảo bốc khói nghi ngút rơi vào tay hán tử cao lớn, nghe lời Tần Hạ nhắc nhở, gã cũng thổi hai lần mới há miệng cắn.
Miếng đầu tiên nếm được là lớp nước sốt bên ngoài, đậm đà thơm ngon, tiếp tục cắn thêm miếng nữa, là đậu phụ đã được rán kỹ, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mịn.
Hành lá cắt nhỏ được rải đầy bề mặt, trung hoà vị ngấy của dầu mỡ, càng ăn càng thấy ghiền!!
"Giống như mùi đã ngửi được, quá ngon!"
Hán tử vừa thổi phù phù ăn đậu phụ, vừa không quên đưa ra đánh giá chân thật, định bưng hộp giấy vừa đi vừa ăn, nào ngờ vừa quay người đã giật thót.
Rõ ràng lúc gã đến, xung quanh bóng chim cũng không thấy, sao chỉ đợi một phần đậu phụ, mà đã tụ tập nhiều người thế này?
Gã nào biết, những người này cũng vì ngửi thấy mùi thơm mò đến, lại lo lắng tốn tiền oan, đều đang chờ gã đi đầu nếm thử.
Đã có người tai thính, nghe thấy Tần Hạ nói thêm cho hán tử một miếng đậu phụ, vội vàng chen lời: "Ta và hắn đến cùng lúc, nhưng bị hắn giành mất trước, ta cũng muốn một phần, lão bản cũng cho thêm một miếng đi."
Thực ra bỏ năm đồng mua đậu phụ tươi, có thể làm được khoảng ba phần đậu phụ áp chảo, hơn nữa Tần Hạ mua đậu phụ của Liễu gia, giá một tấm đậu phụ còn rẻ hơn những nhà khác bán khoảng hai phần.
Nói cách khác, bỏ qua chi phí nước sốt, một phần đậu phụ áp chảo năm miếng, bán năm đồng, Tần Hạ có thể kiếm lời được hơn hai đồng.
Thêm một miếng, cũng chỉ bớt đi chút lời mà thôi.
Nhìn thấy trước sạp có đến sáu, bảy người đang vây quanh, Tần Hạ suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhà ta cũng chỉ buôn bán nhỏ, mong các vị thông cảm, nhưng vì vị công tử này đã lên tiếng, từ lúc này, chín người xếp hàng tiếp theo, đều được thêm một miếng!"
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng đủ để những người đang chờ đợi nghe thấy.
Quả nhiên trong số đó có người vốn còn đang do dự, nghe thấy câu này cũng không tự chủ nhào lên hai bước.
Được ưu đãi thêm ai mà chẳng ham!
Chỉ một lát sau, trong túi tiền buộc ở thắt lưng Ngu Cửu Khuyết đã có thêm năm mươi đồng.
Khi Ngu Cửu Khuyết nhận tiền đều sẽ nhanh chóng dùng khăn lau qua, sau đó mới đi lấy hộp giấy và tăm tre đựng đậu phụ.
Khi y gắp đậu phụ cho vào hộp cũng sẽ chú ý không chạm vào thức ăn, đóng gói rất gọn gàng, trong số những người xếp hàng đợi có vài hán tử tinh mắt để ý thấy, thiện cảm dành cho sạp hàng nhỏ của phu phu Tần Hạ lập tức tăng cao.
Hán tử đầu tiên thấy nhiều người mua như vậy, lại nghe lão bản nói chín phần tiếp theo vẫn được tặng thêm một miếng đậu phụ, nhanh chóng quay đầu gia nhập hàng ngũ đợi mua, lần này gã chọn loại cay.
Nhanh chóng bán sạch mười phần, vừa đủ sáu mươi miếng đậu phụ thái sẵn, số đậu Tần Hạ chuẩn bị trước đó không còn, Liễu Đậu Tử lúc này lên sàn thể hiện bản lĩnh, dùng nước trong thùng gỗ rửa tay, đứng trước thớt cắt đậu phụ, động tác nhìn là biết có nghề.
"Lão bản, cho ta thêm chút nước sốt!"
"Ít cay thôi, ngàn vạn lần đừng cho nhiều ớt!!”
"Lão bản, có thể cho thêm chút hành lá không?"
Một nhóm người chen chúc trước sạp hàng, khẩu vị mỗi người mỗi khác, ai cũng mồm năm miệng mười kêu gào lão bản.
Tần Hạ hào phóng, ai đòi hỏi gì cũng đều đáp ứng, trí nhớ hắn rất tốt, lại nói kiếp trước, mỗi lần hắn đứng bếp, lượng thực khách còn đông gấp cả trăm lần bây giờ, dù bận rộn đến mấy, thao tác của Tần Hạ cũng không có chút sai sót nào.