Phu Lang Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Là “Thùng Cơm”!

Chương 20: Rượu nếp than nóng hổi và hồng sấy khô ruột đỏ

Khoảng hai khắc trước.

Trước sạp hàng không một bóng người, nhưng Tần Hạ vẫn chuẩn bị đâu vào đấy, bắt đầu rán đậu phụ.

Chảo nóng, đổ dầu, xếp đậu phụ thành từng hàng san sát, canh thời gian vừa đến, xẻng lớn luồn xuống lật mặt, không một miếng đậu nào dính chảo.

Nước sốt vừa rưới, mùi thơm bốc lên, theo gió bay xa, khiến cho nồi nước lèo sôi ùng ục của mấy sạp hàng bên cạnh bỗng chốc không còn hấp dẫn nữa.

Hai phần đầu tiên ra lò, đương nhiên ưu tiên người nhà, được đưa cho Ngu Cửu Khuyết và Liễu Đậu Tử.

Hai phần sau được Tần Hạ mang đi giao lưu đối ngoại, tặng cho hai lão bản bên cạnh, một hán tử cao to vạm vỡ bán trái cây và một phụ nhân bán rượu nếp than nóng hổi.

*Rượu nếp ủ than:

Cảnh tượng bốn người chụm đầu, vừa ăn vừa xuýt xoa, hơi nóng bốc nghi ngút, khiến cho các sạp hàng gần đó cũng như bách tính đi ngang qua không kìm được mà nhìn thêm vài lần.

Không lâu sau, trong dòng người nhộn nhịp ở đầu phố, Tần Hạ đã tinh mắt phát hiện có người nhìn quanh quất tìm gì đó, sau khi xác định được hướng sạp hàng của hắn, hai chân như bôi dầu, lao vọt đến.

Tần Hạ biết cách của hắn đã có hiệu quả.

"Món ăn này gọi là đậu phụ áp chảo, có loại bình thường không cay và loại cay, năm đồng một phần, đại ca có muốn nếm thử không?"

"Đậu phụ áp chảo?" Hán tử cao lớn nghe vậy có chút thất vọng.

Nói thật, trước khi đến, ngửi thấy mùi thơm như vậy, gã còn tưởng là đồ ăn mặn.

Cho dù cái cụm từ áp chảo gì đó lão bản vừa nói gã chưa từng nghe qua, nhưng có vẻ khá đặc sắc, có điều… sao cứ phải là đồ ăn chay??? Sao cứ phải là đậu phụ mà gã ghét cay ghét đắng???

Nếu có thể lựa chọn, gã tuyệt đối không muốn ăn đậu phụ.

Nhưng nếu cứ như cứ thế này bỏ đi, gã cũng sẽ rất bứt rứt.

Dù sao cũng đã đến tận đây, gã còn bị hương thơm từ cái chảo kia làm cho không ngừng chép miệng.

Hán tử nuốt nước bọt, hỏi: "Năm đồng một phần, được bao nhiêu miếng?"

Tần Hạ thấy pha làm ăn mở hàng này có hy vọng, cười nói: "Năm đồng có thể được năm miếng lớn, đại ca là khách hàng đầu tiên của sạp hàng nhỏ nhà ta, xem như chúng ta hữu duyên, ta sẽ tặng đại ca thêm một miếng."

Hán tử nghe vậy, lập tức phấn chấn hẳn.

Gã đã ngó qua miếng đậu phụ cắt sẵn, khá to, độ dày vừa đủ, không phải là loại buôn bán keo kiệt, vắt cổ chày ra nước.

"Vậy thì lấy trước một phần nếm thử."

Nói xong, gã lập tức mở túi tiền, đếm ra năm đồng xu.

Ngu Cửu Khuyết bên kia nhận tiền, bên này Tần Hạ lập tức dùng đũa gỗ kẹp lấy vài miếng đậu phụ đặt lên chảo nóng, mấy tiếng "xèo xèo" vang lên không ngừng.

Đợi đến khi một mặt vàng ươm, lại dùng cọ nhỏ đã chuẩn bị sẵn, nhúng nước sốt, nhẹ nhàng quét một lớp.

Nước sốt hiện đang sử dụng, dựa trên loại mà hắn đã từng làm cho Ngu Cửu Khuyết và Liễu Đậu Tử ăn trước đó, lại thêm một lượng vừa phải bột hoa tiêu và hạt tiêu xay nhuyễn để tăng hương vị.

Tiếc là hiện tại không có kỹ thuật ủ dầu hào, nếu rưới vài giọt dầu hào vào thì hương vị món này sẽ đậm đà hơn nữa.

"Đại ca muốn cay hay không cay?"

Sau khi nhận được câu trả lời "không cay", Tần Hạ liền bỏ qua hũ ớt bột, thay vào đó rắc thêm hành lá xanh biếc, phần đậu hũ áp chảo đã hoàn thành.

"Đại ca cầm lấy, cẩn thận bỏng miệng."