Phương Dung là trưởng bối, từ nhỏ đã nhìn nguyên chủ lớn lên, nhất định rất hiểu rõ phẩm tính của hắn.
Loại người như nguyên chủ, đột nhiên kêu gào muốn tu chí làm ăn, tám phần chỉ là nhất thời hứng khởi.
Thêm vào đó, nguyên chủ làm việc xốc nổi, trước kia thường có tiền sử đánh nhau, cãi vã với người đi đường.
Phương Dung lo hắn lại gây sự, còn chưa bán được mẻ đậu phụ nào đã dẹp luôn quầy hàng, mới để Liễu Đậu Tử qua đây, nếu thật sự xảy ra chuyện gì cũng có thể khuyên can hắn vài câu.
"Nếu ngươi cảm thấy không phiền thì cứ ở lại, lát nữa khai trương, ngươi giúp ta thái đậu phụ, ta phụ trách rán, A Cửu phụ trách thu tiền."
Liễu Đậu Tử thuận miệng đáp ứng, nhưng trong lòng cũng đang gióng lên mấy hồi trống cảnh báo.
Hương vị đậu phụ áp chảo gã đã nếm thử, nhất định không có vấn đề, nhưng việc buôn bán có tốt hay không lại là chuyện khác.
Đến lúc đó nếu như Tần Hạ làm ăn thua lỗ, bị nương gã biết được, ý tưởng bày sạp xuất phát từ một câu nói vô tâm của gã, e rằng tai sẽ bị nương vặn rớt mất…
Liễu Đậu Tử nghĩ như vậy, hận không thể vào chùa Văn Hoa thắp một nén hương, cầu nguyện Tần Hạ hôm nay nhất định buôn bán phát đạt.
Qua giờ Tỵ, người đi hội chùa dần nhiều hơn.
Các chưởng quầy đã đợi sẵn phấn chấn tinh thần, mạnh ai nấy gào, lần lượt rao hàng, mời chào khách.
"Giỏ tre nhà tự đan, chắc chắn bền bỉ!"
"Bán vằn thắn đây!!! Canh vằn thắn hầm xương!!”
"Bánh rán dầu giòn! Hai đồng một cái!"
*Bánh rán dầu:*Mì vằn thắn xương dê:Liễu Đậu Tử từ khi biết đi đã theo Phương Dung bán đậu phụ, đối với việc rao hàng vô cùng thành thạo.
Gã đang buồn rầu không có việc gì làm, liền chủ động hỏi Tần Hạ: "Tiểu Hạ ca, ta giúp ngươi rao! Rao… đậu phụ áp chảo, năm đồng một phần thế nào?"
Tần Hạ lại lắc đầu.
"Tạm thời không vội."
Về việc "quảng cáo" như thế nào, thay vì gào vỡ cổ họng kêu tên món ăn chưa ai từng nghe qua này, hắn có cách trực tiếp hơn.
Tháng mười một âm lịch, thời tiết ngày càng lạnh.
Nếu không phải vì làm ăn kiếm sống, rất ít người nguyện ý vào mùa đông giá rét chạy ra ngoài, cũng chỉ có hội chùa mới có thể khơi dậy chút hứng thú của bách tính nhà khá giả.
Nhưng hội chùa này đến nhiều, cũng rất ít khi nhìn thấy thứ gì mới mẻ.
Ví dụ như muốn vui chơi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có đi xem biểu diễn chèo thuyền trên cạn, múa rối, xiếc khỉ các loại.
Đi mệt rồi sẽ luôn muốn ăn chút gì đó, thích món có nước thì có canh sườn dê hoặc mì vằn thắn, thích món khô thì mua bánh rán dầu, bánh bao nóng là có thể ăn no nê, giống như hài tử thích ăn ngọt, mua một xiên kẹo hồ lô, hai miếng bánh nếp, vài miếng kẹo vừng là dỗ dành được rồi.
Bách tính đi dạo khắp nơi, vài đồng xu trong tay dần ấm lên, cũng không biết nên đưa vào sạp hàng nào.
Cho đến khi có người ngửi thấy một hương thơm lạ lẫm nhưng hấp dẫn truyền đến.
"Đây là mùi gì, thơm quá?"
"Ngửi có mùi tương, không phải là nhà ai đang hầm thịt chứ!"
Con phố này vốn có vài tửu lâu, quán ăn, ai cũng bị mùi hương kia làm cho chảy nước bọt, không ngừng phỏng đoán xem tửu lâu nào sắp ra món mới.
Nhưng rất nhanh đã có người phát hiện, nguồn gốc của hương thơm hấp dẫn kia, nào phải từ những tửu lâu, quán ăn bọn họ quen thuộc, mà thuộc về một sạp hàng bán đồ ăn vặt xa lạ, lần đầu tiên xuất hiện ở hội chùa.
Hán tử tham ăn thèm thuồng, cơ thể linh hoạt như khỉ, luồn lách giữa dòng người đông đúc, chỉ hai ba bước đã đến trước sạp hàng, hít một hơi thật sâu, nuốt nước bọt hói: "Lão bản, ngươi bán món gì vậy, bao nhiêu tiền một phần?"