“Nơi này quả thực thích hợp, đa tạ ngươi.” Tần Hạ trịnh trọng vỗ vai Liễu Đậu Tử.
“Chuyện nhỏ, tiểu Hạ ca, ngươi đừng khách sáo thế.”
Liễu Đậu Tử luôn cảm thấy Tần Hạ bây giờ rất “nho nhã lễ độ”, đáng lẽ là chuyện tốt, nhưng gã vẫn không thích ứng lắm.
Dừng xe đẩy, Tần Hạ bê giỏ tre xuống, ba người lấy đồ bên trong ra, bày biện sạp hàng.
Ba hũ gia vị được xếp thành một dãy, bên trong lần lượt đựng nước sốt, ớt bột và hành lá cắt nhỏ.
Ớt bột là bí quyết riêng của Tần Hạ, đảm bảo không giống với loại bán trên thị trường, nếu ai muốn ăn cay có thể thêm một ít vào đậu phụ.
Dựng ô giấy dầu có thể che mưa, che nắng lên.
Hiện nay, nhiều quầy hàng rong đều cắm một chiếc ô nhỏ trên xe đẩy như vậy, trang trí sơ sài, vừa đẹp vừa tiện dụng.
Ô Tần Hạ mua là loại đơn giản nhất, hắn chỉ mới mở hàng, còn chưa lãi được văn tiền nào, nếu mua loại đẹp quá, dính vài giọt dầu chắc hắn xuýt xoa nửa ngày mất.
“Tướng công, Liễu huynh đệ, uống một ngụm trà gừng cho ấm người.”
Thấy thu dọn gần xong, Ngu Cửu Khuyết nhấc ấm trà gừng mang từ nhà đến, vẫn còn hơi nóng, rót vào ba chén.
Trà gừng cho thêm táo đỏ, vị cay của gừng già còn thoang thoảng mùi thơm ngọt, dễ uống hơn trà gừng nguyên bản nhiều.
Liễu Đậu Tử nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy khí huyết trong người đều thông suốt.
“Trà gừng này không cay chút nào, tiểu Hạ ca, ngươi làm thế nào vậy, lát nữa phải bảo nương học theo mới được.”
Tần Hạ đáp: “Bí quyết cũng đơn giản lắm, nhiều người nấu trà gừng sẽ cho nước lạnh vào nồi, từ từ đun sôi, ngươi đổi thành nước nóng là có thể giảm được vị cay, cũng rút ngắn thời gian nấu trà.”
Tần Hạ nói xong, cũng uống một ngụm nhỏ.
Thực ra hắn không thích uống trà gừng lắm, sáng nay nấu ấm trà gừng này hoàn toàn là vì nội thương của Ngu Cửu Khuyết chưa lành.
Quan tâm đến khẩu vị của đối phương, hắn cho thêm táo đỏ đã bỏ hạt vào.
*Trà gừng táo đỏ:
Nhìn thấy Ngu Cửu Khuyết uống hết một bát lớn trà gừng, khuôn mặt nhỏ cũng hồng hào hẳn lên, Tần Hạ không hiểu sao lại thấy tâm trạng rất tốt.
Có trà gừng ấm áp lót dạ, tay chân cũng không còn cứng đỡ nữa.
Nhân lúc người đi hội chùa chưa nhiều, Tần Hạ lau sạch thớt, bắt đầu thái đậu phụ, Ngu Cửu Khuyết thì xếp chồng những hộp giấy dầu đã gấp sẵn lên quầy.
Khác với cách dùng một tờ giấy dầu cắt làm đôi để lót thức ăn của người thời này, Tần Hạ đã dạy y cách gấp hộp giấy, hai đêm vừa rồi, trước khi đi ngủ, cả hai một chút suy nghĩ bậy bạ cũng không có, chỉ chuyên tâm thắp đèn dầu, gấp hộp giấy đến cứng cả tay.
Cách gấp Tần Hạ dạy Ngu Cửu Khuyết cho ra thành phẩm là hộp giấy vuông vức, như một chiếc bát không nắp, đáy rất chắc chắn, không sợ rò rỉ.
Hai người phân công rõ ràng, mỗi người làm việc của mình, Liễu Đậu Tử vốn muốn phụ giúp lại trở nên thừa thãi, đứng cạnh ngại ngùng gãi ót.
Tần Hạ có chút nghi hoặc.
“Ngươi không về phụ giúp nương bán đậu phụ à?”
Liễu Đậu Tử xoa xoa tay nói: “Thật ra nương ta nói hôm nay hội chùa, sạp đậu phụ bên đó cũng không có nhiều khách ghé qua, bảo ta ở lại giúp đỡ.”
Phương Dung dặn nhi tử qua giúp đỡ vì bà cũng không ngờ Tần Hạ sẽ đưa Ngu Cửu Khuyết đi bán hàng cùng.
Bây giờ nhìn lại, sạp hàng nhỏ như bàn tay của Tần Hạ, làm gì cần đến ba người chứ?
Tần Hạ cũng hiểu ý của Phương Dung.