Phu Lang Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Là “Thùng Cơm”!

Chương 17: Canh vằn thắn hầm xương và bánh rán dầu giòn

Cân nhắc đến món mình muốn mở hàng, Tần Hạ đã bỏ ra bốn lượng bạc, yêu cầu thợ rèn khẩn trương làm cho hắn một tấm sắt, vội vội vàng vàng, rốt cuộc cũng hoàn thành trước ngày hội chùa.

Chẳng mấy chốc đã đến mùng năm tháng mười một âm lịch.

Tần Hạ và Ngu Cửu Khuyết dậy sớm, mò mẫm ngồi trên giường mặc y phục.

Sửa sang y phục chỉnh tề, Tần Hạ xuống giường đun nước, Ngu Cửu Khuyết dụi mắt, gấp chăn màn gọn gàng.

Bình nước nóng vốn có sẵn trong nhà, hay được nhét trong chăn bông ủ ấm, qua một đêm, nước trong bình đã nguội, nhưng không nên lãng phí, đều là thứ tốn củi đun lên, lát nữa hòa với nước nóng rửa mặt là vừa.

Cả hai ngái ngủ, đánh răng rửa mặt trong sương phòng, Ngu Cửu Khuyết dùng một cây trâm gỗ khéo léo búi tóc, bỗng thấy Tần Hạ đang dùng chậu nước soi gương, lăn qua lộn lại mớ tóc trên đầu.

Vật lộn hồi lâu, vậy mà vẫn còn vài sợi tóc dựng đứng bên ngoài.

Ngu Cửu Khuyết thấy lông mày Tần Hạ đã có ý phiền muộn, chủ động nói: “Để ta giúp tướng công đi."

Tần Hạ thật sự không biết cách đối phó với mái tóc dài của người xưa, đành phải ngồi xuống nhờ Ngu Cửu Khuyết giúp đỡ.

Cách vấn tóc của tiểu ca nhi khéo léo hơn hắn nhiều, tay đảo ba, bốn lần là đầu tóc đã gọn gàng, dùng lược nhúng nước chải qua, không có một sợi tóc con nào rũ xuống mắt.

Bữa sáng cả hai ăn bánh bao hấp hôm qua Tần Hạ vừa làm, bánh bao mềm mịn nhúng thêm ít lòng đỏ trứng, cho vào chảo sẽ thành bánh bao chiên, giúp bữa sáng thêm phong phú.

Bánh mì có thêm men cũ mềm, dai, ăn với cháo kê, rau trộn dưa muối đầu đông, tuy đơn giản nhưng rất ngon miệng, bánh bao chiên lại còn mang theo luồng nhiệt ấm áp, khiến cả người thoải mái không ít.

Đặt bát xuống, hai người bận rộn thu dọn đồ đạc cần thiết để bán hàng, đến khi chuẩn bị xong xuôi thì trời đã sáng rõ.

Khăn quấn quanh cổ, đội mũ giữ ấm tai, Tần Hạ đẩy xe, Ngu Cửu Khuyết đỡ phía sau, bánh xe gỗ cán qua đất bùn trong ngõ hẻm, chậm rãi đi ra ngoài.

—------

Chùa Văn Hoa cũng không được tính là cổ kính, nghe nói, chùa được xây dựng cách đây chưa đầy vài chục năm, nhưng vẫn không ngăn được các phật tử đến cúng kính, hương khói tràn đầy, mỗi lần hội chùa càng không phải nói, vô cùng náo nhiệt.

Đi dọc theo hướng nam trong thành, men theo con đường dẫn lên chùa Văn Hoa, có thể thấy không ít bách tính bán hàng rong cũng đang đẩy xe như Tần Hạ.

Vừa có hộ dân trong thành, vừa có bách tính từ các làng xã lân cận.

Thời gian còn sớm, người đi hội chùa còn chưa đến nơi, chính là lúc các quầy hàng tranh giành vị trí.

“Tiểu Hạ ca! Ở bên này!”

Tần Hạ đang ngó nghiêng thì đã thấy Liễu Đậu Tử nhảy cẫng lên vẫy tay gọi hắn từ xa.

Đi qua mới biết, hóa ra Liễu Đậu Tử đã giữ chỗ cho họ từ trước, vẫn luôn ngồi yên một chỗ trông chừng.

Cúi đầu nhìn xuống, bên chân gã còn đặt hai cái hộp gỗ lớn, bên trong đựng đầy đậu phụ tươi.

“Nơi này khuất gió, người qua đường cũng nhiều, ta đi hai vòng, thấy chỗ này tốt nhất.”

Liễu gia có sạp đậu phụ cố định trong thành, cách đây không xa, hội chùa cũng ít người mua đậu phụ tươi, nên bình thường sẽ không đến đây góp vui.

Nhưng Phương Dung nghe nói hôm nay Tần Hạ sẽ khai trương quầy hàng, sáng sớm đã làm thêm hai tấm đậu phụ, sai Liễu Đậu Tử mang đến.