Ra khỏi tiệm lương thực, rẽ vào tiệm dầu.
Một vò dầu hạt bông, dùng để thắp đèn dầu, một vò dầu hạt cải, dùng để nấu ăn, tổng cộng hết năm mươi văn.
Tần Hạ còn đặc biệt hỏi thăm, nếu sau này hắn mua số lượng lớn thì có thể rẻ hơn không, tiểu nhị gật đầu, cụ thể rẻ đến mức nào thì phải xem Tần Hạ mua nhiều bao nhiêu.
Cuối cùng, cả hai bước vào tiệm tạp hóa.
Cửa tiệm Liễu Đậu Tử giới thiệu bày bán rất nhiều mặt hàng, khá đầy đủ, Tần Hạ lấy muối và đường, chọn thêm một số loại gia vị, như hạt tiêu, hoa tiêu, ớt khô, đại liêu, v.v., tốn một trăm năm mươi văn.
Thật ra mua những thứ này ở tiệm tạp hóa đã có thể xem là lỗ vốn, như hoa tiêu và ớt, hoàn toàn có thể trồng ở vườn sau nhà.
Tiếc là mảnh đất trồng rau của Tần gia đã bỏ hoang nhiều năm, giờ ngoài mớ hành lá kiên cường trụ vững, thì không còn gì khác.
Muốn tự lực cánh sinh, chỉ có thể đợi đến mùa xuân thích hợp gieo hạt.
Sau một hồi mua sắm, trên tay hai người chất đầy bao to, bao nhỏ, Tần Hạ còn chưa kịp sờ đến mấy nguyên liệu chính như trứng, thịt, cá, trên người hắn và tiểu ca nhi đã sắp hết chỗ treo...Tần Hạ nhìn giỏ xách trên tay người đi đường, sọt mây đeo sau lưng, cảm thấy kinh nghiệm sống thời cổ đại của hắn quá mức thiếu sót!
Đúng lúc này, Tần Hạ nhìn thấy tiệm mộc ở bên kia đường.
Hai mắt lập tức loé sáng, bước nhanh về phía trước.
Sau vài câu nói, Tần Hạ đã mua được một xe đẩy gỗ có mấy vết xước nhỏ với giá ba lượng rưỡi từ tay thợ mộc.
Phần giữa để trống, xem như chỗ đặt nồi niêu xoong chảo, khi dừng lại sẽ có chân đỡ, không bị nghiêng sang một bên, đây chính là kiểu dáng mà không ít người bán hàng rong trên phố thường dùng.
Vì là đồ luyện tay của thợ mộc, nên không dùng loại gỗ tốt, dăm gỗ nhiều góc còn chưa được mài kỹ, nhưng với Tần Hạ nghèo rớt mồng tới thì nó không phải vấn đề lớn.
Có xe đẩy, tay cả hai đồng loạt được giải phóng.
“Bây giờ còn thiếu một bộ nồi niêu xoong chảo, mấy lọ đựng gia vị, một cái ô giấy dầu có thể cố định trên xe đẩy…”
Tần Hạ đẩy xe, tính toán xem còn thiếu những gì mới có thể chính thức mở quán.
Ngu Cửu Khuyết cũng phụ hắn suy nghĩ, tiện thể nhắc nhở Tần Hạ: “Tướng công có quên mua cái gì để đựng đồ ăn không, ta thấy trên phố đa số đều dùng giấy dầu gói.”
Tần Hạ vỗ ót một cái.
“Quả thực đã quên mất chuyện này, ngươi nói đúng, chúng ta lại đi mua thêm vài xấp giấy dầu và que tre.”
Tính toán một chút, năm ngày sau chính là mùng mười tháng mười một âm lịch.
Chùa Văn Hoa cứ đến mùng năm, mùng mười âm lịch sẽ tổ chức hội chùa, cũng giống như mấy lần họp chợ phiên, là thời điểm nhộn nhịp nhất mỗi tháng trong thành.
Tần Hạ quyết định đến lúc đó sẽ mở quán ngay hội chùa, thử xem món đậu phụ áp chảo có thể giúp hắn kiếm được hũ vàng đầu tiên ở Đại Ung Triều hay không.