Mười thang thuốc, một thang tám mươi đồng, cộng thêm một lọ An Thần Định Chi Hoàn ba mươi đồng, hơn tám văn tiền, chỉ chốc lát đã rơi vào trong rương tiền của tiệm thuốc.
Trong lòng Ngu Cửu Khuyết vô cùng rối rắm.
Y vừa tiếc tiền của Tần Hạ, vừa cảm thấy bản thân y đối với Tần Hạ mà nói, không khác gì gánh nặng phiền toái.
Nếu y cứ bệnh mãi không hết, Tần Hạ thật sự vẫn sẽ kiên nhẫn với y sao?
Ngu Cửu Khuyết bước xuống bậc thang, nói với Tần Hạ đang đi bên cạnh: "Tiền thuốc... Ta sẽ nghĩ cách trả cho ngươi. Ta nghe mọi người nói trong thành có một số nhà giàu có hoặc cửa tiệm sẽ thuê tiểu ca nhi phụ giúp, một ngày ít nhất cũng có hai mươi đồng, sau này ta cũng sẽ ra ngoài làm việc, tự lo tiền thuốc cho mình…”
Tần Hạ chỉ đáp lại y hai chữ.
"Không cần."
Ngu Cửu Khuyết nghe vậy, trong lòng lập tức hoảng loạn.
Từ đêm qua đến giờ, Tần Hạ đối với y thực sự quá tốt.
Sự tốt đẹp đó mang theo vài phần không chân thật khiến Ngu Cửu Khuyết lo được lo mất.
Tần Hạ chú ý đến sắc mặt của Ngu Cửu Khuyết chợt tái hẳn đi.
Hắn nói "không cần", là bởi vì những việc hắn làm, ngoài lý do chính bản thân hắn không muốn làm khó Ngu Cửu Khuyết, còn mang thêm vài phần tâm tư khó nói.
Đối xử tốt với Ngu Cửu Khuyết, là để ngày sau, khi đối phương khôi phục trí nhớ, có thể niệm tình hắn đã tử tế, tha thứ cho hắn, không tìm hắn gây phiền toái.
Tần Hạ đã nghĩ kỹ, đợi hắn bán đồ ăn vặt kiếm được tiền, sẽ mua cho Ngu Cửu Khuyết căn nhà nhỏ trong thành, trả lại khế ước bán thân cho Ngu Cửu Khuyết
Đến lúc đó hai người không có ràng buộc, chỉ cần một phong thư hoà ly là có thể phủi sạch quan hệ.
Chỉ là những chuyện này, hắn không thể nói rõ với tiểu ca nhi.
"Chúng ta đã là người một nhà, không cần nói những lời khách sáo này. Ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, yên tâm dưỡng bệnh.”
Ngu Cửu Khuyết không biết làm sao, chỉ có thể cẩn thận ôm mười thang thuốc, dáng vẻ trân quý như đang ôm vàng.
Đưa Ngu Cửu Khuyết đi khám chỉ là một trong những mục đích lần này ra ngoài của Tần Hạ, hắn tiếp tục đi dạo với tiểu ca nhi, dọc đường sắm sửa không ít thứ.
Điểm dừng chân đầu tiên là tiệm lương thực, gạo mì trong nhà đều đã hết, nếu không mua mới thì thật sự phu phu hai người phải uống gió tây bắc.
Vào thời điểm thái bình thịnh vượng, giá lương thực luôn ổn định.
Đầu tiên là cân một đấu bột mì trắng, một đấu gạo trắng, lần lượt là tám mươi văn và một trăm văn tiền.
Giá ngũ cốc cao, với gia sản hiện tại của Tần Hạ, không thể bữa nào cũng ăn được, vì vậy hắn lại lấy thêm hai đấu bột mì hỗn hợp.
Bột mì hỗn hợp rẻ hơn nhiều, một đấu năm mươi văn tiền, hai đấu chỉ tốn một trăm văn.
Ngoài ra, hắn còn cân một ít hạt cao lương, hạt nếp, đậu đỏ, lạc, v.v.
Trong đó, nếp và lạc là đắt nhất, loại trước mười lăm văn một thăng, loại sau ba văn một lạng, tính ra, một thăng sẽ tốn đến ba mươi văn, chừng đó tiền đủ để mua ba thăng gạo trắng.
Hỏi ra mới biết thứ lạc này là hạt giống do triều đình phát xuống, Bình Nguyên phủ chỉ mới trồng được hai vụ, số hộ canh tác không nhiều, giá cả đương nhiên cao ngất ngưởng.
Tần Hạ thầm cảm thấy may mắn vì thời đại hắn xuyên đến vẫn còn đủ các loại thực phẩm thông dụng, như cà chua, khoai lang, khoai tây, ớt, v.v. đều có, chỉ có lạc là đắt hơn hắn nghĩ, nhưng cũng phải bấm bụng mua, lạc không chỉ có thể dùng để ép dầu, còn làm ra được rất nhiều món ăn ngon, là nguyên liệu khó mà thiếu trong bếp của Tần Hạ.