Lời nói nghe đậm mùi “Lãng tử quay đầu”, cực kỳ có khí phách, Liễu Đậu Tử nghe xong kính nể không thôi, vỗ ngực nói: "Tiểu Hạ ca, chỉ cần ngươi có lòng, nhất định có thể làm nên nghiệp lớn! Giữa huynh đệ chúng ta cũng đừng khách sáo, ngươi có gì cần đến ta, cứ nói!"
Tần Hạ tiến lên vỗ vai Liễu Đậu Tử, không chút khách khí.
"Nói đi cũng phải nói lại, ta đúng là có việc cần ngươi giúp đỡ, ngươi có biết tiệm thuốc nào trong thành ổn chút, đại phu cao tay chút, ta muốn dẫn A Cửu đi xem bệnh."
Liễu Đậu Tử cũng không hỏi Ngu Cửu Khuyết bị làm sao, đối phương là tiểu ca nhi, còn lớn tuổi hơn gã, hỏi nhiều chính là vô lễ.
Ba người cùng đi qua phố chợ, đến một góc nào đó, Liễu Đậu Tử chỉ tay về phía xa.
"Chính là tiệm thuốc "Thành Ý Đường", Từ lão đại phu trong đó có tay nghề tốt nhất, tiền khám bệnh cũng rất rõ ràng, bất kể nam nữ già trẻ, chỉ thu mười đồng."
Tần Hạ cảm ơn Liễu Đậu Tử, lại hỏi gã địa chỉ các tiệm lương thực, tiệm dầu, cửa hàng tạp hóa giá cả phải chăng trong thành, sau đó để gã về nhà trước.
Buôn bán đậu phụ không dễ làm, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải dậy xay đậu, cho nên chiều nào Liễu Đậu Tử cũng phải ngủ bù.
Vừa rồi đi bộ hơn nửa ngày, gã đã sớm ngáp ngắn ngáp dài.
Vào y quán, Tần Hạ nộp tiền khám bệnh.
Nhìn lão đại phu tuổi tác chừng sáu mươi, điềm đạm vuốt râu, vừa đặt tay lên mạch của Ngu Cửu Khuyết, lông mày bạc trắng liền dựng đứng lên.
"Mạch tượng này… người bệnh nội thương, tụ máu, khiến cho cơ thể dần suy yếu, hao mòn sinh cơ, nếu cứ để lâu thì tuổi thọ rút ngắn!”
Người hành nghề y đa phần đều có tâm bác ái, cặp mắt sáng quắc của lão đại phu nhìn chằm chằm Tần Hạ, giống như hắn chính là hung thủ khiến Ngu Cửu Khuyết bị "tuổi thọ rút ngắn” vậy…
May mắn, Ngu Cửu Khuyết kịp thời lên tiếng biện minh cho hắn.
"Chuyện này không liên quan đến tướng công nhà ta, ta từng lưu lạc đầu đường xó chợ, mất đi ký ức, lại bị treo bán ở nha hành, hiện tại nghĩ lại, trước đó làm sao bị thương ta cũng không nhớ rõ."
Hoá ra là rơi vào tay môi giới buôn người, như vậy quá khứ đã xảy ra chuyện gì cũng khó nói.
Lão đại phu nghĩ đến chỗ khác thường phát hiện qua mạch tượng, trầm ngâm, ánh mắt nhìn Tần Hạ vẫn mang theo một tia nghi ngờ.
Tần Hạ oan ức sờ mũi.
"Lão gia tử, ta đã mang người đến, chính là muốn cho trị khỏi cho y, ngài cứ kê thuốc, chúng ta nhất định sẽ tuân theo lời dặn của ngài để điều dưỡng."
Lão đại phu hừ một tiếng, lại cẩn thận bắt mạch thêm lần nữa cho Ngu Cửu Khuyết, sau đó mới cầm bút viết đơn thuốc.
"Chuyện này không thể đùa được, nội thương bên trong y rất nặng, ngũ tạng hư hao, ngươi có biết cái gì gọi là “hư không chịu bổ”* không? Nóng vội cũng vô ích, cứ lấy đơn ta kê, bốc đủ mấy thang thuốc, uống hết mười ngày rồi tính tiếp."
*Hư không chịu bổ: cơ thể hư hao quá mức, nếu lúc này uống thuốc bổ vào sẽ chỉ làm cơ thể quá tải hơn, bệnh càng thêm trầm trọng.
Ông ta đưa đơn thuốc, đánh giá hai người một lượt, nhẫn nại bổ sung: "Người trẻ tuổi, khó tránh khỏi khí huyết dồi dào, nhưng trước khi bệnh của phu lang ngươi có chuyển biến tốt, nhất định phải nhớ, không được hành phòng."
Khuôn mặt Ngu Cửu Khuyết lập tức đỏ bừng như quả hồng chín.
Tần Hạ cũng không khá hơn, che tai nóng ran, vội vàng đi bốc thuốc.