Phu Lang Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Là “Thùng Cơm”!

Chương 13: Vào thành mua sắm

Nếu có thể dùng vài câu thành ngữ để miêu nguyên chủ, thì chắc chắn là: Nói nhiều, làm ít, hết ăn lại nằm.

Một thanh niên trai tráng khỏe mạnh, cả ngày chỉ biết miệng ăn núi lở, đến mức hai mươi mấy tuổi vẫn chưa lập gia đình.

Bất đắc dĩ, phải vét sạch tiền trong nhà mua Ngu Cửu Khuyết về làm ấm giường!!

Đã thế, hắn còn không biết quý trọng người ta, ăn bữa trước không lo bữa sau, liên lụy Ngu Cửu Khuyết cùng hắn chịu khổ, cuối cùng tự chuốc lấy quả đắng.

Đây là kết luận mà Tần Hạ rút ra từ ký ức của nguyên chủ, cho nên đối mặt với sự kinh ngạc của Liễu Đậu Tử, hắn không hề bất ngờ.

Còn về lý do thay đổi, hắn cũng đã soạn sẵn.

"Trước kia ta chỉ có một mình, sinh hoạt sao cũng được, ăn uống kham khổ chút cũng không thành vấn đề, bây giờ thì khác."

Liễu Đậu Tử nhìn Tần Hạ rồi lại nhìn Ngu Cửu Khuyết, cuối cùng giơ ngón tay cái về phía Ngu Cửu Khuyết.

"Tẩu phu lang, ngươi lợi hại hơn ta tưởng nhiều."

Ngu Cửu Khuyết mặt đầy vẻ bối rối, hoàn toàn không hiểu sao Liễu Đậu Tử lại khen y như vậy.

Còn Tần Hạ, để chứng minh quyết tâm của mình với Liễu Đậu Tử, nói làm là làm!!

Sau bữa cơm, lấy cớ dạo phố tiêu thực, hắn mang theo vài đồng tiền ít ỏi và mấy viên xúc xắc ngọc bích, theo sau Liễu Đậu Tử, dẫn Ngu Cửu Khuyết cùng ra khỏi cửa.

Không lâu sau, bọn họ dừng chân trước một tiệm cầm đồ.

Liễu Đậu Tử biết mấy viên xúc xắc ngọc bích là vật yêu thích của Tần Hạ, ngày nào không lôi ra vuốt ve vài cái thì đêm đó mất ngủ.

Vậy mà để có vốn làm ăn nuôi phu lang, hắn đành lòng mang ra cầm cố??

Thành thân… con mẹ nó đáng sợ dữ vậy sao!!

"Tiểu Hạ ca, ngươi thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao? Cho dù chỉ cầm cố tạm thời, sau này muốn chuộc lại, tiền lãi cũng không ít."

Dù là đồ tốt đến mấy, vào tiệm cầm đồ cũng chỉ cầm được nửa giá, Liễu Đậu Tử nhìn mấy viên xúc xắc óng ánh, đau lòng thay Tần Hạ.

Ai ngờ Tần Hạ mặt không đổi sắc, kiên định bước vào trong.

Liễu Đậu Tử sốt ruột đứng bên ngoài, mãi đến khi Tần Hạ và Ngu Cửu Khuyết đi ra, gã mới vội vàng tiến lên nghênh đón.

"Thế nào? Thật sự cầm luôn rồi sao?"

Ngu Cửu Khuyết ở bên cạnh, vẻ mặt muốn nói lại thôi, có chút lo lắng nhìn Tần Hạ.

Y không ngờ, Tần Hạ cầm mấy viên xúc xắc vào, mở miệng dứt khoát nói "bán đứt".

"Bán đứt" có nghĩa là vật này không thể chuộc được nữa, ngược lại, số tiền nhận được sẽ nhiều hơn một chút, tổng cộng mười hai lượng bạc trắng.

Liễu Đậu Tử nghe đến hai chữ "bán đứt", quả nhiên cũng kinh ngạc há hốc mồm.

"Bán đứt? Tiểu Hạ ca, ngươi biết rõ, mấy viên xúc xắc đó không chỉ đáng giá mười hai lượng cơ mà!”

Mặc dù mười hai lượng đã không ít, đủ để một gia đình bình thường trong huyện ăn uống tiết kiệm trong nửa năm.

Tần Hạ vỗ vỗ túi tiền vừa trở nên nặng trịch trong ngực.

"Nguồn gốc của mấy viên xúc xắc đó ngươi cũng biết, vốn dĩ là tài sản bất chính từ sòng bạc, cầm trong tay ta còn thấy nóng. Hiện tại ta đã thành gia lập thất, sau này còn phải lập nghiệp, đã quyết tâm sẽ bỏ thói tham lam, từ nay cai nghiện cờ bạc. Thứ này giữ lại cũng vô ích, dứt khoát bỏ đi mới tốt.”