Phu Lang Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Là “Thùng Cơm”!

Chương 7:

Trước khi ra khỏi cửa, Tần Hạ cũng không quên bê mâm bột đã ủ cả đêm trên giường sưởi theo.

Buổi sáng không khí trong lành, Tần Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngát như tấm kính lớn, chính thức chấp nhận sự thật mình đã xuyên sách.

Nghĩ theo hướng tích cực, thân phận mới này cường tráng khoẻ mạnh, tứ chi đầy đủ, không bệnh tật, lại còn có hẳn nhà trong thành huyện, điều kiện cũng xem như không tệ.

Chờ hắn tiễn "tượng Phật lớn" Ngu Đốc Chủ kia đi, dựa vào hai bàn tay làm nên mỹ vị của mình, ít nhất cũng có thể sống tốt ở Đại Ung triều này.

Nghĩ thông suốt, Tần Hạ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Múc nước trong phòng bếp rửa mặt xong, Tần Hạ dùng bột đã ủ qua đêm làm bánh nướng.

Trời đất bao la, ăn uống vẫn là lớn nhất.

Qua một đêm, bột mì đã nở gấp đôi, ấn ngón tay vào sẽ lõm xuống.

Thời đại này không có men nở, bột mì chỉ có thể ủ thủ công như vậy.

Nhưng lần sau sẽ không cần ủ hẳn một đêm, bột nở có thể để lại một phần làm "men cũ", lần sau trộn vào bột mì mới, tốc độ lên men sẽ tăng gấp đôi.

Để lại một phần men, Tần Hạ trước tiên bắc nồi lên bếp, đun nóng một ít dầu.

Dầu đun nóng để nguội sẽ được "dầu chín", trộn với bột mì, muối và hành lá hái ở sân sau, có thể làm thành một nồi bánh nướng hành.

Nhưng Tần Hạ không định làm bánh nướng hành bình thường, hắn định làm bánh ngàn lớp.

Bột mì được cán mỏng trên thớt thành hình tròn, phết đều hỗn hợp dầu chín đã trộn lên trên.

Sau đó cắt một nhát dao, phải cách đều mép trên, mép dưới, cổ tay khẽ xoay, hất từng miếng bột đã cắt lên, xếp thành từng lớp, chồng trên chồng dưới, chồng trái chồng phải, tạo thành ngàn lớp.

Bột mì đã gấp lại được cán qua, nướng chín trên chảo, cắt đôi sẽ thành bánh ngàn lớp mềm mại, tỏa hương thơm ngát.

Xét đến khẩu phần ăn của Ngu Cửu Khuyết, Tần Hạ đã làm hai cái bánh hành to có thể cắt thành sáu miếng bánh ngàn lớp.

Nhà không có gạo, không thể nấu cháo, Tần Hạ nghĩ nghĩ, dứt khoát lấy tiếp hai quả trứng, đánh một nồi canh trứng lớn.

Lúc Ngu Cửu Khuyết giật mình tỉnh dậy, mùi thơm của thức ăn đã lan tỏa khắp sân nhỏ, hệt như đêm qua.

Ngu Cửu Khuyết mơ màng nhìn sang, nửa giường bên cạnh đã trống không từ lâu, nhận ra mình đã ngủ quá giờ, y lập tức bật dậy.

Là tân phu lang mới cưới về, không dậy sớm làm việc nhà đã đành, y còn ngủ đến tận giờ này.

Ngu Cửu Khuyết cảm thấy cả người rét run, dường như đã tưởng tượng được kết cục bị Tần Hạ bỏ rơi…

Ngu Cửu Khuyết hoảng hốt mặc y phục chạy ra ngoài, không biết do vừa rời giường, quá mức sốt ruột hay do trời quá lạnh, khi bước qua ngưỡng cửa, cơn đau đầu bất ngờ ập tới.

Trong lúc hoảng loạn choáng váng, Ngu Cửu Khuyết định vịn vào tấm ván cửa bên cạnh để giữ thăng bằng, ngoài ý muốn đã được một cánh tay rắn chắc đỡ lấy, cả người nhào vào trong l*иg ngực ấm áp.

Ngẩng đầu lên, đã thấy Tần Hạ đang lo lắng quan sát y:

"Ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không khoẻ sao?"

Tần Hạ đỡ Ngu Cửu Khuyết, trong lòng không khỏi thấy may mắn.

Vừa nãy, nếu không phải hắn đang đi về phía này, cộng thêm chân dài bước lớn, kịp thời đỡ lấy đối phương, e rằng tiểu ca nhi sẽ ngã sấp xuống đất, bị thương không nhẹ đâu.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngu Cửu Khuyết, Tần Hạ hiểu ngay chuyện gì xảy ra.

Chỉ sợ chấn thương não chưa lành, chứng váng đầu của y sẽ thỉnh thoảng tái phát như thế này, trong sách cũng có nhắc đến.

Nhưng Ngu Cửu Khuyết không biết, y chỉ lo Tần Hạ sẽ ghét bỏ mình.

Sau khi cơn choáng váng qua đi, y lập tức cố gắng đứng thẳng người.

"Ta không sao."

Y phủ nhận bệnh trạng xong, lại cúi đầu ngập ngừng, "Xin lỗi, là ta tham ngủ dậy muộn, về sau sẽ không như vậy nữa."

Thanh âm có chút khẩn trương, đáp lại y là tiếng cười nhẹ nhàng.

Tần Hạ nhìn Ngu Cửu Khuyết, như đang chứng kiến vật gì hiếm có.

"Xem ngươi kìa, vội vàng chạy ra ngoài đến mức dây áo buộc sai rồi, vì muốn xin lỗi ta sao?"

Ngu Cửu Khuyết cúi đầu nhìn, quả nhiên y đã buộc vạt áo thành một đống hỗn độn.