Phu Lang Nhỏ Yếu Đáng Thương Lại Là “Thùng Cơm”!

Chương 6:

Tần Hạ lên tiếng an ủi, đồng thời liếc nhìn bụng nhỏ của Ngu Cửu Khuyết.

Trong sách từng miêu tả Ngu Cửu Khuyết như sau: dung mạo diễm lệ, tính tình nham hiểm, một tay che trời, dã tâm cuồn cuộn.

Mà lúc này, trong mắt Tần Hạ, dù phản diện đáng sợ đến mấy cũng không thể che giấu cái bụng nhỏ hơi nhô ra sau khi ăn no.

Nghĩ như vậy...

Thấy… cũng đáng yêu…

Phu canh trong hẻm đã gõ hai tiếng mõ, canh hai đã qua.

Thời này không có lệnh cấm hoạt động đêm, tửu lâu, sở quan đa phần đều không bị giới hạn giờ mở cửa, có thể buôn bán thâu đêm.

Nhưng bách tính bình thường, mở mắt thức giấc sẽ bắt đầu một ngày lao động vất vả, bọn họ đã quen dậy sớm, ngủ sớm.

Nguyên chủ “Tần Hạ” ban đầu là một tên lang thang, không có nghề ngỗng, trước đây thường xuyên uống rượu, khoác lác thâu đêm ở các tửu lâu.

Nay lõi bên trong đã đổi thành đầu bếp Tần, e sắp phải lột xác, trở thành nam nhân chú trọng vấn đề dưỡng sinh.

Nghĩ đến đây, Tần Hạ đang ngậm bàn chải đánh răng thô sơ không khỏi ngáp một cái.

Rửa mặt xong, tắt đèn lên giường.

Trong nhà vẫn có đủ chăn, Tần Hạ dứt khoát chia giường làm hai, một bên cho hắn, một bên cho Ngu Cửu Khuyết.

Nam nhân trưởng thành, buổi sáng khó tránh khỏi có chút phản ứng bản năng.

Hơn nữa, khuynh hướng tính dục kiếp trước của Tần Hạ đã cong như nhang muỗi, Ngu Cửu Khuyết trong mắt hắn không khác gì thịt mỡ thơm ngon, nếu lỡ tay thì chẳng phải tự tìm đường chết sao.

Về phần lý do không tiếp tục "động phòng", hắn cũng đã nghĩ xong từ lúc nhào bột.

"Ta nghe môi giới của nha hành nói thân thể ngươi yếu ớt, trước khi dưỡng tốt, e là chúng ta không nên hành phòng. Lúc trước ta say rượu làm càn, ngươi đừng để bụng."

Ngu Cửu Khuyết nghe Tần Hạ nói, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, nhưng vẫn xen lẫn chút ít âu lo.

Lúc còn ở nha hành, một tỷ tỷ cũng bị bắt vào từng nói với y, nô ɭệ như bọn họ, có thể bán cho nhà lành, làm chính thất phu lang, là điều mà ai cũng mong muốn, chỉ có thể gặp, không thể cầu.

Chỉ cần y khôn khéo, dỗ dành được nam nhân, mang thai, sinh tiểu tử béo mập nối dõi tông đường, chỉ cần nam nhân không phải người quá hà khắc, đa phần sẽ trả lại khế ước bán thân cho y, giúp y lấy lại thân phận trong sạch.

Ngu Cửu Khuyết đã chuẩn bị sẵn sàng, cắn răng hầu hạ đối phương, nhưng Tần Hạ lại đột ngột dừng tay vào phút chót.

Khiến Ngu Cửu Khuyết có hơi hoài nghi, nam nhân nọ có phải đã hối hận vì đã bỏ bạc mua y không?

Thăm dò hỏi Tần Hạ hai câu, thấy Tần Hạ chẳng những không có ý chê bai y, mà còn vô tư đến mức, đầu vừa chạm gối đã ngủ thϊếp đi, hơi thở vang lên cực kỳ đều đặn, có quy luật.

Ngu Cửu Khuyết đành rúc vào trong chăn, ôm lấy mớ suy nghĩ hỗn loạn, nhắm mắt lại.

Ngu Cửu Khuyết khó ngủ, lại không dám lật người, sợ ảnh hưởng đến Tần Hạ, cứ gò bó như vậy, không biết qua bao lâu, cũng nhíu mày thϊếp đi.

Sáng hôm sau, Tần Hạ mở mắt, ánh nắng sớm đã le lói bên ngoài khung cửa sổ.

Mùa đông trời sáng muộn, Tần Hạ đoán chừng còn chưa đến giờ Thìn, tức bảy giờ sáng, may mắn đồng hồ sinh học cũng theo hắn xuyên không, chưa bị mấy thói quen xấu của nguyên chủ đồng hoá.

Trong đầu nhanh chóng lướt qua những việc hôm nay phải làm, vừa định xuống giường nhưng phát hiện có điều không ổn.

Không biết đêm qua tiểu ca nhi ngủ chung giường sợ lạnh đến mức nào, Tần Hạ đã để riêng cho Ngu Cửu Khuyết một cái chăn bông dày, y vẫn cố cuộn người lại thành quả bóng, không những thế, y còn liều mạng chui đầu qua bên chỗ Tần Hạ nằm, ôm chặt cánh tay Tần Hạ.

Tần Hạ trải qua một ngày biến cố, mệt mỏi ngủ say, không hề hay biết, hai người cứ thế tựa đầu cạnh nhau, ngủ cả đêm.

Tần Hạ gian nan rút cánh tay đã tê cứng ra, vô tình chạm vào phần da thịt lộ ra ngoài chăn của Ngu Cửu Khuyết.

Lạnh buốt, nhiệt độ không khác gì tuyết đầu đông.

Trời còn sớm, cứ để y ngủ thêm một lát vậy.

Nhìn Ngu Cửu Khuyết dù đang ngủ say vẫn nhíu chặt mày, Tần Hạ không khỏi mềm lòng, lặng yên không tiếng động xuống giường.