Ngu Cửu Khuyết rũ mắt nhìn bát mì trước mặt.
Nước dùng màu trắng sữa, sợi mì óng ánh, vài cọng rau khô được nấu chín nở bung, tuy không bằng rau tươi xanh mướt hấp dẫn, nhưng khuyết điểm nhỏ này đã được quả trứng chiên vàng ươm bên cạnh bù đắp hết thảy.
Bụng y đói cồn cào, thấy Tần Hạ đã cúi đầu ăn, không có ý làm khó y, Ngu Cửu Khuyết cũng thử động đũa, gắp vài sợi mì đưa vào miệng.
Có đũa đầu tiên, thì có đũa thứ hai, thứ ba.
Mì nóng hổi, trơn trượt, không mềm không cứng. Trứng chiên trong dầu mỡ béo ngậy, lòng đào chảy cùng với nước dùng nóng hổi tràn vào đầu lưỡi, thơm đến mức khiến cả hai đều run rẩy.
Mũi và hốc mắt Ngu Cửu Khuyết bất chợt cay xè.
Những ngày vừa rồi y sống còn không bằng gia súc, thường xuyên chịu đói, lại phải tranh giành thức ăn với những nô ɭệ trong nha hành, Ngu Cửu Khuyết đã hình thành thói quen ăn rất nhanh, hầu như không nhai gì mấy,, chỉ nuốt ừng ực, như sợ bị người cướp mất.
Tần Hạ thấy y vùi đầu ăn uống khổ sở, lo lắng y sẽ làm hỏng dạ dày, không nhịn được khuyên: "Ăn chậm thôi, không đủ thì trong nồi vẫn còn."
Ngu Cửu Khuyết nghe lời, ngoan ngoãn hãm lại tốc độ.
Tần Hạ thấy vậy mới yên lòng, cúi đầu ăn nốt bát mì của mình. Tần Hạ vốn là đầu bếp, những vấn đề của thực khách sẽ luôn khiến hắn bận tâm.
Ăn sạch bát mì lớn, Tần Hạ đã no tám phần.
Hắn thấy Ngu Cửu Khuyết ăn xong còn liếʍ môi, vẻ mặt tiếc nuối, chủ động đề nghị đi lấy thêm một bát cho y.
Nồi còn nhiều nước dùng, hai người vì đói nên tốc độ ăn cũng rất nhanh, mì trong nồi vẫn chưa bị nhão.
Bát mì thứ hai vẫn bị Ngu Cửu Khuyết lấy tốc độ gió cuốn mây tan ăn sạch bách, đáy bát hướng lên trời, tiểu ca nhi nào đó còn chả thèm ợ hơi.
Tần Hạ nhìn bộ dáng như hận không thể liếʍ sạch bát của người đối diện, có hơi chần chừ phán đoán, cái này tuy hơi khó tin nhưng nhìn như thế nào cũng thấy…
“Vẫn chưa no đúng không?”
Lời vừa hỏi, Tần Hạ thấy hai má Ngu Cửu Khuyết thoắt cái đỏ bừng.
“Ta… sức ăn của ta hơi lớn…”
Lại nghe y vội vàng giải thích: "Nhưng ta có thể không cần ăn no vẫn được."
Ngu Cửu Khuyết biết sức ăn y lớn, sẽ tốn nhiều tiền.
Ngu Cửu Khuyết lo Tần Hạ thấy y ăn nhiều, cảm thấy không nuôi nổi y, sinh ra oán giận, sẽ đánh đập y.
Tần Hạ nghĩ đến cốt truyện trong sách, ngoài vài cảnh miêu tả Ngu Cửu Khuyết xa hoa vô độ, ăn một bữa cơm cũng phải bày mấy chục đĩa sơn hào mỹ vị, thậm chí còn có tiểu thái giám thay y thử độc, không nhớ có đề cập đến chuyện…. dạ dày y lớn như vậy…
Huống hồ nhìn thân hình mảnh khảnh của Ngu Cửu Khuyết, sức ăn có thể lớn được bao nhiêu chứ?
Tần Hạ bị gợi lên lòng tò mò, khoanh tay đi xuống bếp tiếp tục nhào bột.
Lần này Ngu Cửu Khuyết cũng đi theo.
Y mặc áo bông ấm áp mà Tần Hạ lật tung tủ mới tìm được ra, ngồi trên ghế đẩu nhỏ, giúp Tần Hạ đun lửa.
Rất nhanh sau đó, lòng tò mò của Tần Hạ đã bị sự khϊếp sợ thay thế, hắn nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi!!
Một cục bột, hai cục bột, ba cục bột...
Bát mì thứ ba, bát mì thứ tư, bát mì thứ năm!
Trước sau tổng cộng năm bát mì lớn, tất cả đều vào bụng Ngu Cửu Khuyết, nhưng vẫn chả nghe được tiếng y ợ hơi lấy một lần!!
Lại cán tiếp một đợt mì, tâm Tần Hạ đã chết lặng, thậm chí đối với việc Ngu Cửu Khuyết ăn liên tục năm bát lớn mới nói "no rồi" cũng không tin tưởng mấy.
"Thật sự no rồi sao?" Không phải lừa hắn chứ.
Dưới sự bao dung đột ngột bùng phát của đầu bếp Tần, Ngu Cửu Khuyết đã có thể bình thản thừa nhận, y là thùng cơm có sức chứa siêu lớn.
Nếu ngày mai Tần Hạ trả y về nha hành, lý do là "ăn quá nhiều, nuôi không nổi", Ngu Cửu Khuyết cũng có thể thông cảm.
Tần Hạ vẫn chưa buông tha, liên tục xác nhận, sau khi nghe thấy Ngu Cửu Khuyết không nhịn được mà “ợ” một tiếng rất bé, hắn mới thực sự tin tưởng. lúc này mới rảnh tay đánh giá Ngu Cửu Khuyết một lần.
"Đừng lo, ăn được, ngủ được là phúc, hơn nữa, nhìn ngươi xem, ăn nhiều mà không mập, tốt biết mấy."