Y đưa tay định buộc lại, kết quả vô tình biến nút sống thành nút chết.
Tần Hạ nhìn thấy, thực sự không nhịn được, lại bật cười thành tiếng.
Hắn đẩy tiểu ca nhi vào phòng, để y đứng ở nơi sáng sủa, vừa giúp y gỡ rối dây áo phiền phức, vừa nói: "Trong nhà chỉ có hai chúng ta, ta quen dậy sớm, không liên quan đến ngươi, nếu ngươi mệt mỏi, cứ ngủ đến khi mặt trời lên cao cũng không sao."
Nói chuyện, ngón tay thon dài của hắn đã nhanh chóng mở nút chết, thay Ngu Cửu Khuyết buộc lại đai lưng tử tế.
"Đầu còn đau không?"
Ngu Cửu Khuyết kinh ngạc.
"Ngươi biết ta..."
Tần Hạ gật đầu.
"Môi giới nói với ta ngươi mất trí nhớ, mấy chuyện như vậy, phần lớn là do chấn thương đầu gây ra, ta nghĩ sau khi bị thương ngươi cũng không được đại phu khám tử tế, để lại di chứng, cũng là điều khó tránh khỏi."
Hoá ra là vậy.
Ngu Cửu Khuyết và Tần Hạ nhìn nhau trong chốc lát, không hiểu sao, y luôn cảm thấy nam nhân trước mặt sở hữu đôi mắt như có thể nhìn thấu y.
Sau khúc dạo đầu, hai người cuối cùng cũng có thể ngồi đối diện nhau, an ổn dùng bữa sáng.
Bánh ngàn lớp to hơn cả bàn tay, rất dày, lớp bánh trên cùng giòn tan, phần nhân bên trong dù chỉ là bột mì hỗn hợp nhưng cũng ngon không kém gì bột mì trắng.
Không cần dùng kèm dưa muối hay trứng muối, chỉ ăn không cũng đã rất ngon.
*Chân dung bánh nướng hành ngàn lớp nó sẽ tựa tựa thế này đây:Tần Hạ phát huy sức ăn vượt xa ngày thường, ăn ba miếng mới dừng tay, sau đó vừa uống canh trứng vừa xem Ngu Cửu Khuyết thể hiện khả năng thùng cơm.
Ngu Cửu Khuyết ăn nhiều, nhưng tư thế đẹp mắt, hơn nữa trông y ăn rất hưởng thụ.
Tần Hạ xem một lúc, cũng hơi hiểu vì sao kiếp trước trên mạng lại có nhiều người làm mukbang như vậy.
Tần Hạ chậm rãi uống canh, điều chỉnh tốc độ vừa phải để phối hợp với tiểu ca nhi, khi Ngu Cửu Khuyết ăn no thì bát canh của hắn cũng thấy đáy.
Ngu Cửu Khuyết sống chết giành việc dọn dẹp, rửa bát, không cho Tần Hạ nhúng tay.
Tần Hạ bất đắc dĩ, xác nhận mấy lần liền, Ngu Cửu Khuyết chỉ kém nước đưa tay lên trời thề thốt đầu không đau nữa, hắn mới đồng ý để y dọn dẹp. Tần Hạ dặn Ngu Cửu Khuyết cẩn thận, dùng nước ấm pha loãng rửa sơ qua bát rồi mới để y mang đi.
Rất nhanh, tiếng nước chảy rào rào từ trong sân truyền đến, Tần Hạ dùng giẻ lau sạch bàn, một lúc sau, bê một cái vò đất vào phòng.
Nguyên chủ còn lại bao nhiêu bạc đến chính hắn cũng không biết, tiêu xài không có chừng mực, Tần Hạ không thể dựa vào ký ức của nguyên chủ.
Sau khi đổ cạn vò đất giấu tiền, Tần Hạ nghẹn ngào nhận ra, cái tên kia đâu chỉ có ký ức không thể dựa vào, cả người hắn chỗ nào cũng không thể dựa được!!
Đếm đi đếm lại, trong vò đất cũng chỉ vỏn vẹn năm đồng bạc.
Ngoài ra, còn có cái túi nhỏ, bên trong đựng ba viên xúc xắc bằng ngọc bích, là do nguyên chủ may mắn thắng được ở sòng bạc.
Đây là toàn bộ gia sản còn lại của nguyên chủ sau khi bỏ tiền mua Ngu Cửu Khuyết về.
Tần Hạ nhìn mà chỉ muốn trợn trắng mắt.
Cái tên đó đúng là làm việc thiếu suy nghĩ, từng này tiền, là định dẫn phu lang đi uống gió tây bắc hay sao?
Chẳng trách sau này hắn lại thường xuyên nổi cơn thịnh nộ, suốt ngày say khướt, bạo hành Ngu Cửu Khuyết để trút giận.
Kiếp trước, gia cảnh Tần Hạ khá giả, cũng từng được dùng qua vài thứ tốt.
Hắn lấy mấy viên xúc xắc ra, đưa lên trước ánh sáng nhìn, cảm thấy đây là ngọc thật, khá đáng giá.
Mang đi cầm đồ, hẳn có thể đổi được một khoản "vốn khởi nghiệp".
Bách tính bình thường muốn an cư lạc nghiệp ở nơi này, không ngoài bốn con đường sĩ, nông, công, thương.
Sĩ, nông không cần nói, đầu bếp cũng không được coi là "công, những chuyện Tần Hạ có thể làm là buôn bán kết hợp ăn uống, vậy xem như bắt đầu từ tiểu thương đi.
Có điều vấn đề khởi nghiệp, quan trọng nhất luôn là ấn tượng ban đầu, hắn nên dựa vào món ăn nào để tạo dựng thanh danh cho mình? Đây là vấn đề phải suy xét kỹ.