Thi Diệu chính thức dọn tới Tống gia ở.
Đây là nhà thờ của Tống gia, cũng là nơi tất cả con cháu sẽ trở về vào những dịp quan trọng.
Tất cả mọi thứ ở đây đều rất hùng vĩ và khang trang.
Sân vườn rộng lớn, có hồ bơi, sân đánh tennis, có thư viện rộng lớn.
Cha Tống là con trưởng lại kế thừa gia nghiệp nên gia đình đều phải sống ở đây.
Tống Hoành sinh ra chịu trọng trách kế thừa sự nghiệp của gia tộc.
Cậu bé cũng không làm cha và ông nội thất vọng.
Từ khi còn nhỏ đã rất thông minh, tính tình cứng rắn, xử lý mọi tình huống rất hợp lý.
Ngoài việc học trên trường, Tống Hoành còn đi theo cha và ông nội để học về những kiến thức trên thương trường.
Trái ngược với cậu, Tống Niệm sống rất thoải mái, được cha và ông nội thương yêu chiều chuộng.
Cha Tống từng nói: “Bởi vì Tiểu Niệm là con gái, vốn đã chịu thiệt thòi.”
“Chúng ta phải dùng hết sức để cưng chiều bảo vệ con bé.”
“Tương lai khi con bé cưới chồng, chúng ta sẽ là hậu thuẫn phía sau, để con bé không bị nhà chồng bắt nạt.”
Bây giờ gia đình bọn họ có thêm Thi Diệu.
Sau khi sinh Tống Niệm, cơ thể mẹ Tống trở nên yếu ớt nên cha Tống không cho phép bà ấy sinh thêm đứa nào nữa.
Bà giống như trở về vài năm trước, được tự tay chăm sóc bé cưng của mình. Cho nên bà xem Thi Diệu như con gái thứ hai, hết lòng yêu thương.
Còn tốt hơn so với lúc chăm sóc Tống Niệm vài lần.
Mẹ Tống hào hứng lên mạng đặt rất nhiều đồ dùng của trẻ con.
Đến tối, tất cả đã được chuyển tới rất nhanh, mọi người cùng nhau phụ giúp một tay, trang trí căn phòng cho Thi Niệm.
Tống Hoành học bài xong, khi cậu đi tìm cha mẹ mình thì thấy bà ấy và chồng đang lắp giường gỗ có rào chắn cho Thi Diệu.
Còn cô bé thì đang nằm trên giường ngủ ngon lành, Tống Niệm nằm bên cạnh, cứ nghịch ngợm chọc vào má cô bé.
Mẹ Tống thỉnh thoảng quay đầu nhìn, rồi nói với Tống Niệm: “Tiểu Niệm, để yên cho em ngủ đi con.”
Nói xong, bà quay đầu lại thì nhìn thấy Tống Hoành đang đứng ngay cửa nhìn bọn họ.
“Tiểu Hoành học xong rồi à, nào vào xem, thấy căn phòng này trang trí có đẹp không?”
Tống Hoành đi vào, nhìn một vòng quanh phòng rồi đánh giá: “Trẻ con.”
Cả căn phòng toàn màu hồng, từ gra giường cho tới đồ dùng đều khiến cậu thấy nhức mắt.
Mẹ Tống nói: “Tiểu Hoành con đi vào coi chừng Diệu nhi ngủ dùm mẹ, đừng để em gái con quấy rầy con bé nữa.”