Cha Tống lên tiếng hỏi cho cặn kẽ: “Chúng con có thể hỏi thân phận của đứa bé này là gì không?”
Tống lão gia cúi đầu nhìn bé gái non nớt trong ngực, đáy mặt hiện lên chút thương xót và tiếc nuối.
“Tên con bé là Kỷ Thi Diệu, là cháu gái của ông bạn già, người khi còn trẻ đã cùng ta chiến đấu trên chiến trường.”
“Còn thay ta đỡ bom nên bị mất một cách tay.”
“Khi đứa trẻ này được một tuổi thì cha mẹ gặp tai nạn, đồng loạt qua đời, đến bây giờ ông bạn già của ta cũng đã lên thiên đàng.”
“Chỉ còn một mình đứa bé này ở lại đây.”
Sự thật đã được làm rõ, không ai thắc mắc gì nữa.
Tống lão gia nâng mắt nhìn một vòng các con cháu của mình, giọng nói không cho phép chống lại: “Từ bây giờ, các con phải xem cô bé này như ân nhân của mình.”
“Bởi vì nhờ có ông nội đứa bé này mà ta mới có thể tiếp tục sống, các con mới có được ngày hôm nay, nghe rõ chưa?”
Tất cả đều đồng thanh đáp lời: “Vâng ạ!”
Thi Diệu mới được một năm ba tháng tuổi, chỉ mới đi được vài bước, chưa thể đi vững, răng thì hàm trên hàm dưới, mỗi nơi chỉ mới nhú hai cái.
Vẫn còn uống sữa và ăn bột.
Mẹ Tống chủ động bước lên: “Thưa cha, con hứa sẽ xem đứa trẻ này như con gái ruột của chính mình, dành hết tâm sức để chăm sóc.”
Tống lão gia hài lòng gật đầu.
Sau đó mẹ Tống quay đầu, gọi con trai con gái của mình tới: “Nào, Tiểu Hoành, Tiểu Niệm, mau lại đây chào em gái của hai con đi.”
Tống Hoành và Tống Niệm đi tới.
Tống Niệm vui vẻ nói: “Em gái đáng yêu quá đi, con rất thích.”
Mẹ Tống mỉm cười, quay sang nhìn con trai mình hỏi: “Con thấy em có đáng yêu không Tiểu Hoành?”
“Từ bây giờ con có thêm một em gái nữa rồi đấy, phải bảo vệ và yêu thương Diệu nhi như Tiểu Niệm có biết không?”
Tống Hoành nhìn bé gái mặc chiếc đầm màu đỏ trong lòng ông nội mình, da thịt thì trắng nõn như tuyết.
Trắng đỏ kết hợp nhau, khiến cậu bé thấy đau mắt.
Cậu lạnh lùng nói: “Thật chói mắt.”
Tống Hoành lạnh lùng từ khi sinh ra đến giờ, không biết cậu bé giống ai nhưng không ai trách cậu bé cả, còn cảm thấy tính cách này rất là tốt, có lợi cho tương lai sau này.
Tống lão gia rất coi trọng Tống Hoành, nghe cậu bé nói thế, ông liền cười hỏi: “Sau này con sẽ thích con bé.”
“Diệu nhi rất đáng yêu.”
Nói xong, ông bế Thi Diệu lên tay, cô bé cười khúc khích, lộ ra nguyên hàm nú chỉ mới nhú hai cái răng nhỏ.
Sự đáng yêu của cô bé khiến mọi người xung quanh đều tan chảy.
Nhưng chỉ có Tống Hoành là lạnh lùng nhìn một cái rồi quay đầu đi.