Tống Hoành đi tới bên giường, nhìn cô bé đang ngủ say trên đó, hai má phúng phính, hàng mi dài, từng sợi đều đen nhánh.
Trông cô bé ngủ thật bình yên, miệng nhỏ thỉnh thoảng chép chép.
Tống Niệm ngứa tay, định chọt vào má cô bé thì bị Tống Hoành cản lại.
Cô bé chu mỏ, buông tay xuống.
Cuối cùng chiếc l*иg cho trẻ em chơi cũng được lắp xong.
Cha Tống dựng nó lên, còn mẹ Tống thì lấy miện bông, chăn, gối bỏ vào.
Xong xuôi, mẹ Tống đi tới nhẹ nhàng bế đứa trẻ đang ngủ say lên, cẩn thận đặt vào trong nôi.
Tống Niệm ở bên cạnh lên tiếng hỏi: “Tại sao không để Diệu Diệu ngủ trên giường vậy mẹ?”
Mẹ Tống đắp chăn cho Thi Diệu, mỉm cười trả lời con gái: “Bởi vì khi đi ngủ Diệu nhị sẽ lăn rồi té xuống giường.”
“Còn ngủ trong đây thì không sợ Diệu nhi bị té.”
Tống Niệm gật gật đầu có vẻ như đã hiểu.
Tống gia đã thuê bảo mẫu chăm sóc cho Thi Diệu.
Nên mọi người đều trở về phòng ngủ, bảo mẫu sẽ ở lại ngủ với Thi Diệu.
Đêm đầu tiên Thi Diệu ngủ rất ngon, không hề quấy khóc.
Sáng sớm, Tống Hoành vừa đi xuống phòng ăn thì đã nhìn thấy bên cạnh mẹ mình đang có một chiếc ghế em bé, cao lên đến mặt bàn.
Thi Diệu đang ngồi bên trong, cổ đeo yếm hoạt hình, miệng dính đầy bột.
Mẹ Tống một tay cầm đồ chơi, một tay cầm muỗng bột.
Thấy cậu xuống, bà ấy lập tức cười nói: “Tiểu Hoành xuống rồi à, ăn sáng đi con rồi đến trường.”
Tống Hoành đi tới chỗ ngồi, ngồi vào ghế, đợi người giúp việc bưng thức ăn lên.
Trong lúc đó, cậu âm thầm quan sát cô bé đối diện.
Một muỗng bột mà phải năm phút mới ăn xong.
Còn hay lơ đễnh, ánh mắt cứ dán chặt vào món đồ chơi trong tay mẹ Tống mà quên cả ăn.
Mẹ Tống vừa lắc lắc đồ chơi vừa dụ cô bé há miệng, mới có thể đút muỗng bột khác.
Chưa bao giờ mà trong phòng ăn lại ồn ào như vậy.
Thái dương Tống Hoành giật giật, thật sự không thể chịu nổi.
Một lát sau, Tống Niệm phi từ trên lầu xuống, âm thanh càng trở nên ồn ào gấp đôi: “Diệu Diệu ơi… Diệu Diệu à, chị xuống rồi nè.”
“Diệu Diệu đang ăn sao, Diệu Diệu đang ăn gì thế?”
Tống Hoành liếc nhìn em gái, gắt lên: “Tiểu Niệm, ăn sáng nhanh, còn đến trường.”
Cả nhà này, Tống Niệm không sợ ai hết nhưng chỉ sợ một mình Tống Hoành.
Cậu vừa gắt lên, cô bé lập tức hoảng sợ, chạy tới chỗ ngồi.
Mười lăm phút sau, Tống Hoành đã ăn xong bữa sáng, cậu liếc mắt nhìn Thi Diệu thì thấy chén bột trong tay mẹ mình dường như chỉ mới vơi đi một chút so với ban nãy
Thật sự, cô bé này là mèo con sao?
Ăn chậm như vậy!