Trừng Phạt

Chương 5

Nói là phải chuyển khai, Trần Anh đã lặp một nick name có tên là kẻ trừng phạt chụp một tấm ảnh là mục tiêu tiếp theo, cô gửi vào nhóm của cảnh sát, vì sao cô lại vào được đó là nhở Nam Khanh hack.

Nhưng tên cảnh sát nhìn thấy đều hoảng hốt, cô lại nhắn thêm một dòng chữ mục tiêu tiếp theo, ngày mai vào lúc 8 giờ ta sẽ hành động các ngươi không đến thì chuẩn bị mà nhận xát.

Giờ thật sự mà cô hành động là 10giờ chứ không phải 8 giờ cô nói thế để bọn cảnh sát đến tóm gọn lũ buông người.

Nhắn xong thì cô đút điện thoại vào túi, cô đang ở một quán ăn, cô đang theo dõi mực tiêu tiếp theo của mình hắn ta đang nói chuyện với ai đó cô ngồi cách hắn 2, 3 cái bàn gì đó nên không thể nghe thấy được khiến cô rất bực bội.

Nói được một lúc cả hai tên đó tính tiền rồi rời đi cô tính đi theo nhưng phục vụ bắt cô lại trả tiền, cô ngơ ngác mò mẫm, cô quên mất mấy ngày nay mình không có tiền, cũng quên mượn Nam Khánh một ít.

Trong lúc bế tắc thì có một người đi đến trả giúp cô lôi cô ra bên ngoài, cô thấy khó hiểu nhưng người ta đã giúp mình coi như là mình nợ nên người ta kéo đi đâu thì kéo đi.

Đi được một đoạn thì cô gái mở miệng:" Xin chào kẻ trùng phạt" Nghe được biệt danh mà mình tự đặt cô ngạc nhiên, hất tay cô gái ra lui về sau thủ thế đầy cảnh giác, cô gái nhìn cô như vậy thì không nhịn được mà cười rộ lên.

Thấy như vậy cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cười xong cô gái đó lên tiếng:"Tôi là mà côi, bị đưa đi thí nghiệm như vậy sống của ba mẹ mình, như là vật thay thế vậy".

Trần Anh rất ngạc nhiên hồi nhỏ ông ngoại có kể cô nghe về nó nhưng không ngờ nó vẫn còn và phát triển rất lớn mạnh, trước khi ông nói rời đi có nói rằng đã để tất cả tài liệu ở đâu đó mà sao này mình sẽ cần không lẽ là cái nghiên cứu gì sao.

"Vậy thì làm sao cô muốn tôi đưa cô đi đâu à" Cô bình tĩnh lại nói với cô gái, nhưng mục đích của cô gái đến đây là muốn tìm kiếm thân thế của mình cũng như lật đổ cái thí nghiệm khốn kiếp đó.

Thấy cô gái đó cứ nhìn mình chằm chằm thì cô lên tiếng:"Aizz bỏ đi, theo tôi về đi rồi nói chuyện ở đây không tiện cho lắm" Trần Anh nói rồi dẫn đầu đi về căn cứ, đi vào trong thì cô thấy Nam Khánh đã ngồi ở phòng họp chuẩn bị bắt đầu họp với cô rồi.

Cậu quay lại thì chạm mắt với cô gái đó, Nam Khánh bất ngờ không ngờ chỉ mới đi theo dõi có một chút mà cô đã dẫn thêm người về rồi chắc là lợi hại.

Cả hai bước và ngồi vào bạn họp:"Giới thiệu một chút tôi là Trần Anh biệt danh là kẻ trừng phạt thì cô cũng đã biết, đây là bạn của tôi Nam Khánh chủ tịch công ty VK" Trần Anh bắt đầu giới thiệu từ từ.

"Xin chào tôi không có tên mọi người trong cô nhi viện gọi tôi là 001" Cô gái buồn bã nói chuyện.

Cô suy nghĩ rồi từ từ mở miệng nói ra một cái tên:"Ây vậy sao này cứ gọi cô là Khuyết Băng đi" Thấy mình cố được tên Khuyết Băng vui mừng khôn xiết cô gật đầu nhận tên cũng như là cảm ơn.

"Vậy cô có thẻ làm những gì khi lao vào chiến đấu" Nam Khánh lấy ra một quyển vở ghi chép thành viên Khuyết Băng tự tin nói:"nhìn tôi ốm yếu thế thôi nhưng tôi đánh nhau rất giỏi cò...còn biết nấu ăn nữa" Nghe được từ nấu ăn cậu và cô vui không hết họ chỉ cần nhiêu đó thôi không thì họ sẽ chết đói vài buổi sáng mất.

Đang trò chuyện thì tiếng điện thoại vang lên đó là điện thoại của cô:"Là cục trưởng toang rồi mấy ngày nay mình không có đi làm" Cô bắt máy từ từ đưa điện thoại lên lỗ tai Trần Anh nghe được tiếng hét bên kia vọng qua:"Trần Anh sao mấy nay không đi làm hả bệnh lâu hết như vậy à ,không thể tin nổi cô có thể nghỉ là nghỉ luôn như vậy à khi nào mới đi làm đây hả đây là nơi làm việc chứ không phải khu chơi game cô muốn nghỉ là nghỉ, ngay mai có vụ án to 6giờ có mặt"Ông ta chửi xong cô tính phản bác vào câu lấy lại mặt mũi thì ông ta đã tắt rồi.

"Rõ ràng là muốn tôi lên sớm để giáo huấn một trận mà vì tôi kɧıêυ ҡɧí©ɧ là 8giờ mới bắt đầu.

Hai người còn lại chỉ biết ôm bụng cười vì đội trưởng của họ đang bị chửi thậm tệ Trần Anh vừa mất mặt vừa tức:" cười cái gì hả! hai người bị sa thải hừ