Trừng Phạt

Chương 4

Vào ngày hôm sau cô bước xuống tầng hầm giam giữ tên buông ma túy, hắn ta bị trói gương mặt bị đánh đến đầy máu nhưng vẫn cứng miệng không khai.

Trần Anh chậm rãi bước đến trước mặt hắn hỏi một cách thật lòng:"Ngươi đã bao giờ hối hận hay suy nghĩ những chuyện mình đã làm hay chưa".

Tên đó ngước lên khó khăn mở miệng nói:"Tao không hối hận, dù cho t thêm một cơ hội nữa thì quyết định của tao cũng là như vậy" Cô thấy hắn ta kiên quyết không chút hối cãi cũng nhẹ nhõm gϊếŧ người không có lương tâm.

Cô từ túi lấy ra một tấm ảnh đưa ra trước mặt hắn ta, khi thấy tấm ảnh hắn ta ngạc nhiên đến trợn tròn mắt Trần Anh nhếch mép:"Sao hả cậu mặc dù không biết tôi nhưng tôi nói là làm, tôi cho anh hai lựa chọn 1 khai nơi những phụ nữ ngươi bắt đưa đi, 2 người trong ảnh này sẽ được lên báo nói rằng đã tử vong" .

Nghe cô nói như không phải trò đùa tên buông ma túy bắt đầu lo sợ mở miệng lắp bắp nói ra tất cả, nhưng duy nhất chỉ có ông trùm thì có chết cậu ta cũng không hó hé nữa lời.

Trần Anh cũng không trì hoãn thời gian cô đi lên khỏi tầng hầm tối tâm có thể khiến người ta ảo giác đó, mặc dù cô nói sẽ gϊếŧ ngươi trong tấm hình cô đưa cho tên đó, nhưng cô không điên đến nổi đi gϊếŧ một người vô tội.

Qua 2 ngày thì căn cứ mà Nam Khánh nói cũng đã được thành lập những cũng chỉ có hai thành viên, Nam Khánh kêu cô đến tham quan thử, nơi đây rất tiện nghi nhưng một phòng họp của giám đốc và các nhân viên vậy, thấy nội thất xung quanh cô gật đầu tóm tắt khen đẹp.

Quay lại vấn đề chính đó là:"Nam Khánh cậu điều tra cho tôi chủ tịch Hạ" Nghe cô nói thế Nam Khánh cũng không hỏi thêm bảo thuộc hạ đi điều tra ,vì cậu biết cô muốn điều tra ai chắc chắn người đó có liên quan gì đó, đến một vụ án gϊếŧ người chăng

"Nam Khánh sau này cẩn thận một chút, hôm trước tôi có gặp một cảnh sát ông ta không giống những cảnh sát bình thường, đôi mắt rất nhạy bén nếu lúc đó không cẩn thận tôi đã ngồi tù rồi".

Nghe Trần Anh nói vậy Nam Khánh ghi nhớ sau này làm việc gì cũng phải cẩn thận còn nhiều người còn thông mình hơn anh rất nhiều lần:"Đúng rồi Trần Anh, tôi vừa biết tin cũng có một người là nhà báo rất quan tâm chuyện của cô nha coi chừng lại bị bắt".

Trần Anh không nói gì nhún vai cho qua cô biết bọn nhà báo này làm mọi cách để có tiền về tay hoặc là nổi tiếng, không phải còn một chút thương người cô đã cho nổ nguyên nhà báo từ lâu lắm rồi.

Thấy cô không phản ứng gì quá Nam Khánh cũng không giỡn nữa lấy một đống tài liệu ra đọc:" Mục tiêu thứ hai của chúng ta ở con hẻm, vì say xỉn mà đã gϊếŧ một người rồi lại bỏ chạy, nghe nói 3 ngày nữa hắn sẽ chạy được ra khỏi bến cảng".

"Ngày mai chúng ta sẽ nắm lũ buông người"Cô bình tĩnh nói vì 3 ngày sau là quá ngắn cô phải nhanh chóng giải quyết vấn đề trước mắt của mình đã.

Nam Khánh thấy cô nói thì dễ đó nhưng thực hành mới là khó vì bọn chúng rất đông mà bên họ chỉ có hai người như vậy mà xông vô không khác nào tìm đường chết.

"Yên tâm đi chúng ta không thể đánh lại chúng bọn cảnh sát thì sao, nhìn tôi vậy chứ súng tỉa tôi cũng bắn được chút chút đấy"Thấy Nam Khánh lo lắng nhue vậy cô liền nói ra kế hoặc mình đã soạn sẵn vào tối hôm qua nói hết cho cậu một lượt.

Bây giờ thì Nam Khánh yên tâm gật đầu:" Được vậy liền làm như vậy đi".