Sau Khi Mỹ Nhân Bệnh Tật Vạn Người Ghét Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 24

Hôm nay anh ta liên tục bị Ứng Hoài cho ăn bơ, cơn giận trong lòng dần dâng lên, đưa tay ra trực tiếp muốn giật lấy tờ bệnh án trong tay Ứng Hoài.

"Đưa bệnh án cho tôi --"

Ngay sau đó, Ứng Hoài đột nhiên xoay người, trực tiếp đối mặt với Lục Cảnh phía sau.

Lục Cảnh nhất thời sững sờ trong giây lát, không kịp giữ vững thăng bằng, đến giây cuối cùng vội vàng đưa tay chống lên bên cạnh người Ứng Hoài mới miễn cưỡng đứng vững.

" Ứng Hoài, cậu muốn làm gì hả?" Lục Cảnh nghiến răng nói, "Cậu --"

"Vừa rồi hình như là sư huynh tự động nhào tới mà?" Chàng trai trước mặt hơi ngẩng đầu, chiếc cổ thon dài tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

So với vẻ lúng túng của Lục Cảnh thì anh trông vô cùng bình tĩnh, điều này cũng khiến Lương Sĩ Ninh đang định bước lên phía trước dừng lại.

"Tôi nhớ trong văn phòng của sư huynh có một cửa sổ sát đất rất lớn, có thể nhìn bao quát cả thành phố. Chắc hẳn có thể thỏa mãn ham muốn kiểm soát của sư huynh nhỉ?"

Ứng Hoài nhếch mép: "Cho nên mới nuôi thành thói quen xấu thích cướp đồ của người khác sao?"

Lục Cảnh nhíu mày: "Sao cậu biết văn phòng của tôi như thế nào?"

Ứng Hoài chưa từng đến văn phòng của anh ta, văn phòng của anh ta là thiết kế góc 270°, cửa sổ sát đất ở một bên khác, từ bên ngoài cũng không thể nhìn thấy.

Lục Cảnh đột nhiên nhận ra điều gì đó, vẻ mặt lập tức lạnh băng: "Ứng Hoài, cậu một vừa hai phải thôi."

"Cho dù cậu có nghe ngóng được vị trí văn phòng của tôi và đến đó tìm tôi, tôi cũng sẽ không giúp cậu giải thích đâu --"

"Ai nói tôi muốn đến văn phòng của sư huynh vậy?" Ứng Hoài cười, "Cũng không phải văn phòng của người thừa kế Lục thị, quý giá lắm sao?"

Sắc mặt Lục Cảnh sa sầm.

Nội bộ Lục thị phức tạp, người thừa kế Lục thị do ba Lục tự mình quyết định, hiện tại anh ta thật sự chưa chắc đã có thể ngồi vào vị trí người thừa kế đó.

Lục Cảnh bỗng nhiên nhớ tới câu nói "giúp anh ta trở về Lục thị" mà Ứng Hoài đã nói trước đó trong bữa tiệc, sắc mặt anh ta lập tức căng thẳng: "Cậu có ý gì --"

Thế nhưng Ứng Hoài không nói tiếp nữa mà chuyển sang chủ đề khác: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở sư huynh một câu."

Anh tùy ý nghịch viên ngọc bích đỏ trên tóc, khẽ cười: "Sư huynh đứng ở vị trí cao lâu rồi, cũng nên trải nghiệm cảm giác rơi xuống một lần đi."

Lục Cảnh sững sờ, anh ta còn chưa kịp phản ứng, Ứng Hoài đã thong thả xoay người đưa bệnh án và giấy xuất viện trả lại cho y tá.

Sắc mặt Lục Cảnh lập tức tối sầm: "Ứng Hoài!"

Anh ta lại giơ tay lên, ngay sau đó cổ tay đột nhiên bị siết chặt.

"Ở đây là bệnh viện, " Lương Sĩ Ninh nắm lấy cánh tay Lục Cảnh, nhỏ giọng nói, "Tổng giám đốc Lục muốn làm loạn ở đây sao?"

Lục Cảnh khựng lại.

Các y tá và bác sĩ xung quanh hoặc lo lắng hoặc tò mò nhìn sang, một số y tá còn nhỏ giọng khuyên bệnh nhân của mình nhanh chóng quay về phòng.

Lục Cảnh nhắm mắt lại, hất tay Lương Sĩ Ninh ra rồi xoay người sải bước rời đi.

"Cảm ơn sư huynh quan tâm, tôi về nhà trước đây." Ứng Hoài ngáp một cái, khôi phục lại dáng vẻ lười biếng thường ngày.

Anh vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân đều đều theo sát phía sau.

"Tôi nói lại lần nữa, tôi không nhận cậu làm học trò đâu, Lương Sĩ Ninh." Ứng Hoài hít sâu một hơi, xoay người, lạnh lùng nói, "Đừng có đi theo tôi nữa."

"Nhưng mà tôi không có chỗ nào để đi." Lương Sĩ Ninh nhỏ giọng nói, Ứng Hoài bỗng nhiên nghe ra sự tủi thân trong đó.

Anh hít sâu một hơi: "Bảo người quản lý của cậu đến đón đi."

"Điện thoại tôi hết pin rồi."

Lương Sĩ Ninh dừng mấy giây: "Vừa rồi từ bữa tiệc đến bệnh viện quá gấp, sạc pin để quên trong túi áo khoác rồi."

Ứng Hoài: . . . . .

-- Anh thề, vừa rồi anh tuyệt đối đã nhìn thấy một chú chó to xác đáng thương đang cụp đuôi.

….

Cùng lúc đó, trước cổng bệnh viện.

Lục Cảnh mặt mày âm trầm bước nhanh về phía trước, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: "Lục thúc!"

Lục Cảnh quay đầu lại, Lạc Tỉ đang đứng trên bậc thang trước cửa, rụt rè lên tiếng: “Lục thúc có thể giúp em đưa tập tài liệu này cho sư phụ được không?"

Cậu ta vừa nói vừa đưa qua một thứ, là tập tài liệu lúc nãy ở bệnh viện chưa kịp đưa cho Ứng Hoài.

"Hôm nay tâm trạng sư phụ không tốt, Lục thúc đừng giận sư phụ nhé." Lạc Tỉ nhỏ giọng nói, "Gần đây sư phụ đã phải trải qua rất nhiều chuyện khó khăn."

Lục Cảnh không nói gì.

Anh ta nhìn chằm chằm Lạc Tỉ vài giây, đột nhiên lên tiếng: "Là cậu để lộ hành tung của Ứng Hoài à?"

Hốc mắt Lạc Tỉ lập tức đỏ hoe: "Em thật sự không cố ý mà Lục thúc."

"Lúc đó em nhận được điện thoại của Lục thúc bèn vội vàng chạy đến, không chú ý tới có mấy phóng viên đang rình mò ở cửa, lén lút đi theo em nên mới tìm được đến đây." Lạc Tỉ nghẹn ngào nói.

"Lần sau em nhất định sẽ cẩn thận hơn, xin Lục thúc hãy tin tưởng em."

Lục Cảnh không nói tin hay không, mà chỉ chậm rãi lên tiếng: "Vậy tại sao lúc nãy cậu không nói với Ứng Hoài?"